– Tớ hiểu ý cậu nói rồi. – Cậu lầm bầm.
Chuck quá thấp nên từ chỗ mình Thomas không thể trông thấy đôi mắt của thằng nhóc, nhưng nó có thể tưởng tượng ra chúng đượm một nỗi buồn vô hạn, thậm chí là đẫm nước, khi thằng nhóc nói tiếp:
– Em đã từng khóc. Hàng đêm.
Câu nói đã xua mọi ý nghĩ về Alby ra khỏi đầu Thomas.
– Ừ?
– Như một đứa con nít. Cho đến gần sát ngày anh xuất hiện. Sau đó thì em quen dần, em nghĩ vậy. Nơi này đã trở thành nhà, mặc dù mọi người đều ao ước từng ngày được thoát ra khỏi đây.
– Tớ chỉ mới khóc có một lần kể từ khi tới đây, nhưng đó là ngay sau khi suýt bị tiêu đời. Có lẽ tớ chỉ là một thằng mặt dẹp bất tài. – Chắc Thomas đã không dám thừa nhận chuyện này nếu như Chuck không khơi ra.
– Anh mà khóc á? – Nó nghe tiếng Chuck nói qua cửa sổ. – Thiệt không đó?
– Ừ. Khi con Nhím sầu cuối cùng rơi xuống Vực, tớ đã gục xuống và khóc hu hu cho tới khi cổ họng đau nhói và ngực ran lên. – Nó vẫn nhớ chuyện đó rất rõ. – Mọi thứ đổ xuống đầu tớ cùng một lúc. Chắc là chuyện đó đã làm cho tớ cảm thấy khá hơn. Tớ không còn ác cảm với việc rơi nước mắt nữa. Không bao giờ.
– Khóc làm cho mình cảm thấy đỡ đi nhiều, anh há? Cũng lạ thiệt.
Một vài phút trôi qua trong im lặng. Thomas thầm hy vọng Chuck không bỏ đi.
– Thomas này. – Chuck gọi.
– Tớ vẫn ở đây mà.
– Anh có nghĩ là em có cha có mẹ không? Cha mẹ ruột ấy?
Thomas cười, chủ yếu là để xua đi nỗi buồn mà câu nói vừa rồi đã khơi lên.
– Tất nhiên là có rồi. Nếu không thì chạch đẻ ngọn cây, sáo đẻ dưới nước chắc? – Tim Thomas nhói lên, tự dưng nó nhớ được câu thành ngữ đó, nhưng chẳng thể nhớ nỗi ai đã nói cho nó nghe.
– Ý em không phải vậy. – Chuck nói, giọng đượm buồn, trầm khàn và trống rỗng, gần như một tiếng thì thầm. – Phần lớn những đứa bị Biến đổi đều đã nhớ lại được những chuyện kinh khủng mà chúng không muốn nói ra, chuyện đó làm em đâm ra nghi ngờ không biết liệu có gì hay ho ở nhà hay không. Thế cho nên, anh có nghĩ là có thể có một người mẹ và một người bố ở ngoài kia đang nhớ tới thằng Chuck này hay không? Anh có nghĩ là họ khóc mỗi đêm hay không?
Thomas sững sờ nhận ra mắt nó đã đầy nước tự lúc nào. Cuộc sống đã quá điên rồ kể từ khi nó tới đây, và nó chưa bao giờ nghĩ về các trảng viên như những con người thực thụ, cũng có gia đình, cũng nhớ nhà. Mà lạ lùng là nó thậm chí cũng chưa bao giờ nghĩ về mình như vậy. Chỉ toàn quanh quẩn những suy tư về mục đích của việc nó bị đưa tới đây, ai là người đã làm như thế, và làm thế nào để thoát ra ngoài.
Lần đầu tiên nó cảm thấy một điều gì đó từ Chuck khiến nó giận dữ tới mức muốn giết một ai đó. Thằng nhóc đáng lẽ phải được đến trường, có nhà có cửa, được chơi cùng với đám con nít hàng xóm. Nó đáng được về nhà mỗi tối, với một gia đình yêu thương, một người mẹ lôi nó đi tắm mỗi ngày và một người cha giúp nó làm bài tập.
Thomas thấy căm thù những người đã lôi thằng nhóc ngây thơ, tội nghiệp này ra khỏi gia đình của mình. Nó ghét bọn họ tới mức độ không biết còn ai có thể ghét hơn nữa hay không. Nó muốn bọn họ chết băm chết vằm. Nó chỉ muốn Chuck được hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc đã bị tước bỏ khỏi cuộc sống của bọn trẻ ở đây. Tình yêu thương trong đời chúng đã bị đánh cắp.
– Nghe tớ này, Chuck. – Thomas ngừng lời, dằn lòng xuống hết mức có thể, để không bị nghẹn trong họng. – Tớ chắc chắn là cậu có cha có mẹ. Tớ biết điều đó. Nghe có vẻ kinh khủng, nhưng tớ dám cá là lúc này mẹ cậu đang ngồi khóc trong một căn phòng, ôm lấy cái gối của cậu, nhìn ra cái thế giới đã đánh cắp mất đứa con trai của bà. Và tớ cũng dám chắc là bà đang khóc. Khóc dữ lắm. Mắt sưng húp, mũi đỏ lên. Khóc thật sự.
Chuck không nói gì, nhưng Thomas nghe thấy có tiếng thút thít nhè nhẹ:
– Đừng buông xuôi, Chuck ạ. Chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện và thoát ra khỏi đây. Bây giờ tớ đã là một Tầm đạo sinh. Tớ hứa là sẽ đưa cậu trở về đúng căn phòng của cậu. Làm cho mẹ cậu thôi khóc. – Và Thomas nói thật lòng. Nó cảm thấy điều đó khắc sâu vào tim mình.
– Hy vọng là anh nói đúng. – Chuck đáp bằng một giọng run rẩy. Nó giơ một ngón cái lên qua cửa sổ, rồi bỏ đi.
Thomas đứng dậy, rảo bước quanh phòng, trong lòng phừng phừng nỗi khao khát được thực hiện lời mình nói.
– Tớ hứa đấy, Chuck ạ. – Nó thì thào với chính mình. – Tớ thề là sẽ đưa cậu về nhà.