Phó Duyên Bác thoáng trầm mặc, “Cô ấy để bìa hồ sơ lại nơi này?”
Cục trưởng Dương chỉ chỉ góc bàn: “Còn ở nơi đó kìa.”
Phó Duyên Bác: “Đây là Lạc Táp đang cho chúng ta bậc thang đấy. Nếu cô ấy thật sự im hơi lặng tiếng đi qua Bình Cốc, sau khi sư phụ tôi biết được thì có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào. Sư phụ tôi không bênh vực người mình, nhưng nếu có người muốn bắt nạt con gái rượu của ông ấy thì ông cũng chẳng dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Cục trưởng Dương dùng sức ấn ấn huyệt Thái Dương, vừa tê vừa nhức.
Phó Duyên Bác thoáng dừng lại rồi nói: “Hơn nữa, Lạc Táp chỉ là một cảnh sát giao thông cơ sở, biểu hiện thường ngày của cô ấy thế nào thì mọi người cũng thấy rõ như ban ngày. Một chiến sĩ cảnh sát ưu tú luôn nỗ lực công tác như vậy lại không được trong Cục coi trọng, bị người ta yêu cầu điều đi là lập tức điều đi, cách làm như vậy sẽ làm chạnh lòng những người có xuất thân bình thường lại luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ trong ngành của chúng ta. Bởi vì họ không biết khi nào thì người kế tiếp bị đẩy đi một cách vô lý như thế sẽ chính là bản thân họ.”
Cục trưởng Dương thở dài. Lạc Táp nói rất đúng, nếu bởi vì cương vị yêu cầu điều động thì cô sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng nếu là để chừa ghế biên chế cho một người khác mà bị đẩy đi thì sẽ chẳng có ai cam tâm được.
Phó Duyên Bác duỗi tay lấy bìa hồ sơ qua, không hỏi ý kiến Cục trưởng Dương, cũng không mở ra xem mà trực tiếp dùng sức xé đôi bìa hồ sơ.
Tiếp tục chập lại xé thêm vài cái.
Bìa hồ hơ bị xé nát tươm.
Cục trưởng Dương giật mình, nhưng nghĩ lại, đây cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Lệnh điều động bị xé rồi, chỉ có thể không nể mặt người nào đó bên Văn phòng Thành phố mà thôi.
Phó Duyên Bác vừa xé vừa nói: “Lạc Táp đã cho chúng ta đủ mặt mũi, nếu cô ấy để cho tất cả mọi người đều biết là cô ấy phải bị Văn phòng Thành phố điều đi, nhưng cuối cùng những người đó lại không di chuyển được cô ấy, đến khi đó thì có bao nhiêu người ngấm ngầm cười vào mặt Văn phòng Thành phố và Cục chúng ta? Như bây giờ là cô ấy đang xử lý nguội.”
Hẳn là Lạc Táp không muốn người khác biết cha của mình là ai.
Ra khỏi văn phòng của Cục trưởng Dương, tự nhiên trong lòng Phó Duyên Bác cứ thấy buồn bực khó chịu.
Trở lại văn phòng mình, anh mở cửa sổ ra, châm điếu thuốc.
Anh nghĩ, nếu Lạc Táp thật sự không có bối cảnh gì, phải chăng cô chỉ có thể yên lặng tiếp nhận kết quả bất công này?
Anh thật nhớ những tháng ngày khi còn làm ở Cục điều tra hình sự, mỗi lần phá được một vụ án lớn, an ủi những linh hồn oan khuất thì luôn cảm thấy vui mừng, nhẹ nhõm, còn có cảm giác được mang trên mình sứ mệnh thiêng liêng. Người chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn không thể cảm nhận được cái loại tâm tình này.
Trước kia sư phụ từng nói, dựa vào lực lượng của vài người chúng ta thì không thay đổi được hiện trạng xã hội, nhưng chúng ta có thể cố gắng hết sức để những người phải sống và làm việc phía sau ánh mặt trời có được cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
Phó Duyên Bác lấy di động ra nhắn tin cho Lạc Táp: 【 Cảm ơn. 】
Anh nghĩ cô đọc sẽ hiểu.
Vài phút sau, Lạc Táp trả lời: 【 Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi không muốn thêm phiền toái cho ba ba của tôi. Nếu để ông ấy biết thì chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy. 】
Cũng có thể do bản thân đã lớn hơn rồi, rất nhiều chuyện cô đều cảm thấy nhàn nhạt.
Nếu đổi lại là thời điểm mới vừa tốt nghiệp, nếu có người ức hiếp cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ náo loạn cho mọi người đều biết, để bản thân sảng khoái đã rồi nói sau.
Nhưng hiện tại thì cảm thấy không cần thiết phải như vậy.
Cô chỉ muốn an an ổn ổn làm tốt phận sự của chính mình.
Lạc Táp trở lại văn phòng, vừa rồi đi gấp quá quên lấy cả túi xách, kết quả đúng lúc gặp được đội trưởng.
Rõ ràng vẻ mặt của đội trưởng là khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng thoáng có ý cười: “Tiểu Lạc à, 7 giờ sáng mai đến đội tập hợp, tập trung đi trường bắn.”
Lại bổ sung thêm một câu: “Buổi chiều nay cô không cần đến đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Vừa rồi trên Cục gọi điện thoại tới báo với anh ta là Lạc Táp giữ nguyên cương vị. Thượng Viện Viện mới đến là cảnh sát hỗ trợ làm việc tạm thời. Trước đó người bên bộ phận nhân sự bị nhầm lẫn, không có việc muốn điều Lạc Táp đi.
Trước mấy lời nói kiểu như vậy, anh ta liền cười cho qua chuyện.
Lạc Táp gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn đội trưởng.”
Cô lại nhắn tin báo cho Chu Nghiên, không nhắc đến chuyện điều động, chỉ nói trên Cục bỏ sót tên cô trong danh sách. Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng ở nhà cũng nhàm chán nên sẽ đi theo với mọi người.
Còn nói kỳ kinh đến sớm nên thân thể không được thoải mái, cô xin nghỉ buổi chiều để về nhà, hẹn sáng ngày mai gặp sau.
Hôm sau khi tập hợp, Lạc Táp lại không thấy được Thượng Viện Viện.
Sau đó đội trưởng nói, hồ sơ nhân sự của Thượng Viện Viện còn chưa xong nên sẽ không tham gia lần tập huấn này, thứ hai tuần sau mới đến trong đội trình diện.
Lạc Táp suy nghĩ trong lòng, không biết cái cô Thượng Viện Viện này là dạng nhân vật gì. Dù sao mặc kệ cô ta là tạm thời hay là chính thức, giữa các cô cũng đã âm thầm kết ‘thù’.
Ngồi trên xe, di động Lạc Táp rung lên, cô click mở ra, là Tưởng Mộ Tranh: 【 Mấy ngày nay sẽ có không khí lạnh tràn về, đến vùng ngoại thành bên kia nhớ tự chăm sóc tốt bản thân.】
Lạc Táp rời khỏi WeChat, không trả lời anh.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã tự biến bản thân anh trở thành một phần trong cuộc sống của cô.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bực bội.
Tưởng Mộ Tranh biết cô sẽ không trả lời, ngày hôm qua bắt cô mời ăn cơm cô còn trực tiếp từ chối, càng đừng nói đến trả lời tin nhắn của anh.
Nhưng cũng không sao cả.
Anh buông di động, bắt đầu chuyên tâm vào cuộc họp.
Nửa giờ sau cuộc họp kết thúc, anh vội vã trở về văn phòng, ký hết các văn kiện của hôm nay, lại dặn dò công việc với thư kí. Sau đó anh cầm theo notebook rời khỏi văn phòng.
Ô tô chạy thẳng về phía trường bắn ở ngoại thành.
Thì ra yêu đương theo đuổi con gái lại mệt như vậy.
Còn chưa ra khỏi nội thành đã nhận được điện thoại của Trình Diệc: “Hôm nay cậu qua đây hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ.”
Trình Diệc suy nghĩ một chút: “Cậu thay bộ đồ huấn luyện của Thủy quân lục chiến ngày trước rồi hẵng qua đây. Câu mặc đồ tây áo sơ mi chen giữa một đám đồng phục thì quá chói mắt.”
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ, cũng không thể khó xử Trình Diệc: “Được rồi, để tôi trở về đổi.”
Anh quay đầu xe, đi về nhà.
Trang phục huấn luyện trước kia anh vẫn còn giữ, chỉ là huân chương đã được gỡ ra hết.
Lạc Táp không nghĩ tới ở nơi nghiêm ngặt như trường bắn còn có thể chạm mặt Tưởng Mộ Tranh. Buổi sáng khi huấn luyện kết thúc, trên đường đi đến nhà ăn, đột nhiên Chu Nghiên dùng khuỷu tay thúc nhẹ cô: “Lạc Lạc, cậu nhìn bên kia.”
Lạc Táp nhìn theo tầm mắt của Chu Nghiên, ai ngờ là Tưởng Mộ Tranh. Anh đang tán gẫu với Trình Diệc – huấn luyện viên bắn súng của các cô ở ven đường.
Nhìn trang phục của anh, chân mày Lạc Táp nhíu lại.
Người đàn ông này, cứ thay đổi xoành xoạch như viên kẹo ngọt vậy.
Khi anh mặc áo sơmi màu đỏ rượu thì toát lên vẻ phong lưu, ăn chơi trác táng; khi mặc sơ mi trắng thì thâm trầm, nội liễm; khi mặc áo sơmi đen thì gợi cảm, quyến rũ. Vậy mà hôm nay khi mặc lên bộ đồ huấn luyện của quân đội, trông anh lại rất nghiêm nghị.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú nhỏ về vài chuyện lặt vặt hàng ngày của Tưởng Mộ Tranh ~
1. Tưởng Mộ Tranh độc thoại nội tâm:
Hôm nay Lạc Lạc nhìn thấy tôi mặc đồng phục quân đội, rõ ràng là cô ấy đã phải trố mắt ra.
Tôi thích nhìn cô ấy mặc đồng phục cảnh sát, nhìn rất anh tư hào sảng. Tôi nghĩ, cô cũng giống như tôi, thích nhìn tôi mặc đồng phục quân đội.
Chúng tôi đều là cùng một loại người.
Trong lòng có một giấc mộng đầy nhiệt huyết, nhưng hiện thực thì chúng tôi chỉ là một hạt bụi.
Vốn là hôm nay rất bận, không dự định sẽ đến trường bắn, nhưng lại sợ đồng nghiệp mới tới kia sẽ ức hiếp cô ấy.
2. Một ngày nọ, Tưởng Mộ Tranh nhìn thấy hai hỏi câu trắc nghiệm:
Câu 1: Bạn cảm thấy ở trong lòng vợ mình, bạn có thể đạt bao nhiêu điểm?
Không đạt tiêu chuẩn;
80 điểm;
90 điểm;
100 điểm
Tưởng Mộ Tranh cực kì không biết xấu hổ mà khoanh đáp án D
Câu 2: Ở trong lòng bạn, vợ bạn được bao nhiêu điểm?
Không đạt tiêu chuẩn;
80 điểm;
90 điểm;
100 điểm
Tưởng Mộ Tranh không chút do dự viết thêm đáp án E. 101 điểm