Cô cảm thấy mình còn nhỏ, không có kinh nghiệm, đương nhiên là cô hy vọng mình được đặt chân vào lĩnh vực tốt hơn, nhưng khoảng cách giữa cô và game 3A quá lớn, cô cũng thấy bản thân chưa đủ năng lực.
Vệ Hàn thấy được sự do dự trong cô, nghiêng đầu nhún vai, nói: “Cô đừng lo, thật ra bọn tôi cứ mãi bị ràng buộc trong lối suy nghĩ gò bó quá lâu, cần ý tưởng và nguồn máu mới. Khi nào rảnh thì cô cứ tới động não, suy nghĩ chung với các đàn anh đàn chị, thế thì có ý nghĩa rồi đúng không nào?”
Thì ra là thêm chút gia vị cho người ta. Nếu anh ta nói sớm thì Nhạc Thiên Linh đã không do dự tới bây giờ rồi. Nghe vậy, cô lập tức cười gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Vậy thứ hai cô đến văn phòng nghĩ ý tưởng với bọn tôi nhé?”
“Vâng.”
Nói xong, Nhạc Thiên Linh đi tới thang máy, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười từ đầu đến cuối. Đây có lẽ là chuyện duy nhất từ lúc tốt nghiệp đến nay khiến cô vui vẻ.
Lúc chờ thang máy, cô nhỏ giọng líu lo hát, cầm điện thoại hẹn Ấn Tuyết cùng ăn cơm tối.
Tâm trạng như đã thoát khỏi lớp sương mù, ánh mặt trời nóng bỏng chói chan cũng trở nên dịu dàng hơn tất cả.
Nhưng mà thời tiết mùa hè đúng là lật nhanh hơn cả lật sách. Rõ ràng là mấy tiếng trước trời còn quang đãng trong xanh, bây giờ lại mưa như thác đổ mưa như trút nước.
Tới giờ tan làm, Nhạc Thiên Linh đi xuống sảnh công ty, bị màn mưa chặn đường.
Thật ra cô có đem dù, bến tàu điện ngầm cũng ở cách đó không xa. Nhưng hôm nay Nhạc Thiên Linh mang giày bata mới, cô không muốn giày bị ẩm ướt.
Cố Tầm vẫn chưa làm xong việc, giờ này anh xuống lầu chỉ để mua gì đó ăn thôi. Nhưng anh vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bóng dáng do dự của Nhạc Thiên Linh.
Cô cầm một xây dù xanh, vươn tay ra hứng làn mưa. Sau khi rụt tay về, có vẻ cô càng chần chừ hơn nữa.
Cơn mưa tầm tã này chợt khiến Cố Tầm nhớ lại màn tỏ tình hôm đó. Sau khi hoàn hồn, anh vào lại thang máy, ấn nút xuống tầng hầm.
Mấy phút sau. Nhạc Thiên Linh thấy cơn mưa không có vẻ gì là sẽ dịu đi, cô đành đón xe về nhà. Cô vừa lấy điện thoại ra thì đã nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
Tiếng mưa rơi quá lớn và tiếng kêu không rõ khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy xa lạ. Cho đến khi ngẩng đầu lên, cô mới nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đã đậu trước mặt mình.
Cố Tầm hạ cửa kính xe, nghiêng đầu nhìn cô.
“Trời mưa lớn lắm, để tôi đưa cậu về nhé?”
Cách màn mưa, Nhạc Thiên Linh không thấy rõ biểu cảm của Cố Tầm, nhưng cô vẫn sững sốt trong chốc lát.
Thật ra Nhạc Thiên Linh biết rõ rằng đổi lại là một cô gái khác, Cố Tầm cũng sẽ làm như vậy. Đó là chỉ một cái giơ tay nhấc chân với anh thôi. Chỉ là nếu cô lại quen với chuyện này, có lẽ bản thân sẽ ngựa quen đường cũ. Thế là cô mở miệng định nói “không”, nhưng Cố Tầm đã cướp lời trước.
“Cậu mau lên, ở đây không cho dừng xe.”
Nhạc Thiên Linh cụp mắt, thở dài một cái.
Cô tự bảo mình làm bộ như không có gì xảy ra, nhưng thật khó. Nhạc Thiên Linh rất sợ mình không nhịn nổi.
Đúng lúc này, một chiếc xe khác cũng đậu phía sau, nhấn hai tiếng kèn. Ngay sau đó, giọng của Nhậm Thiên Dật vang lên.
“Nhạc Thiên Linh?! Mau mau, lên xe đi, tôi đưa cô về!”
Nhậm Thiên Dật xuất hiện rất đúng lúc. Nỗi bối rối trong lòng Nhạc Thiên Linh lập tức tan thành mây khói, cô gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Thế là, trong cái nhìn chăm chú của Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh đi tới chỗ chiếc xe phía sau, ngồi lên đó.
Nghe thấy tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng, khuôn mặt Cố Tầm nhìn càng có vẻ u ám hơn.
Nhậm Thiên Dật nhá xi nhan, lái xe vòng qua xe của Cố Tầm, chạy ra ngoài.
“Nhà cô ở đâu?”
Nhậm Thiên Dật hỏi. Lúc anh ta hỏi câu này, xe đã chạy lên ngang hàng với xe của Cố Tầm. Nhạc Thiên Linh đang ngồi bên ghế phụ, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Cố Tầm.
Cậu ta bực cái gì cơ chứ?
Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tôi đi tới quãng trường Vạn Đạt trước, chưa về nhà ngay, có thuận đường không ạ? Nếu không thì lát nữa anh cứ dừng trước trạm tàu điện là được.”
Nhậm Thiên Dật gật đầu: “Thuận đường chứ.”
Tối hôm đó, Cố Tầm không ở lại công ty mà đem việc về nhà làm. Trong vòng ba tiếng, anh đã ngồi trước bàn, giải quyết xong mớ bug mà Dịch Hồng nhờ vả. Bây giờ không có chuyện làm, Cố Tầm nhìn chằm chằm màn hình một hồi, đột nhiên khép laptop lại, đứng dậy đi về phía cửa nhà Nhạc Thiên Linh.
Anh ấn chuông cửa mấy lần mà vẫn không có ai ra mở, cũng chẳng nghe thấy tiếng đi lại trong nhà. Thế là Cố Tầm lại xuống lầu, tới chỗ đổ rác nhìn thử, vẫn không có ai.
Sau khi lên lầu, anh không về nhà mà đi lại một hồi trong hành lang. Anh kìm nén rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy điện thoại nhắn tin cho cô.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Có đó không?
Qua một lúc lâu, bên kia mới nhắn lại.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm:?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Onl game đi.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Không chơi, tối nay không rảnh.
Tối nay? Không rảnh?!
Cố Tầm quay đầu về nhà, nặng nề đóng cửa lại. Nhưng lúc nhắn tin, bản thân phải thận trọng.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Cậu đang tăng ca à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Không phải, tôi đang ăn cơm, lát nữa còn đi xem phim nữa.
Cố Tầm: “…”
Hay nhỉ. Hôm nay anh nói nhiều thế cũng chả có ích gì, cô vẫn bị Nhậm Thiên Dật dụ dỗ.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Về nhà sớm đi.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Tối nay Giang Thành có mưa lớn đó.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Hơ, hôm nay cậu mới giống người đó.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Nhưng mà không sao hết, ngày mai cuối tuần, tối nay không về nhà cũng được.
Cố Tầm: “?”
Anh đột nhiên cảm giác như gân xanh trên trán đang nhảy cẫng lên, vọt tới cổ họng.
Cố Tầm đi về phòng, định ngủ. Nhưng mới có một lát thôi anh lại đi ra, ngồi trên bộ ghế salon gần cửa nhất, cầm sách, yên lặng đọc.
Khi Cố Tầm trầm tĩnh, khuôn mặt anh hiện lên vẻ nghiêm túc, giống như trên mặt có bốn chữ “chăm chú tập trung”. Nhưng mỗi khi trong hành lang có tiếng bước chân vang lên, giác quan lại đặc biệt nhạy bén, Cố Tầm bỏ sách xuống đứng dậy đi mở cửa.
Thế mà lúc nào cũng không phải là Nhạc Thiên Linh. Sau khi đi mở cửa chừng năm sáu lần, Cố Tầm đã cảm giác được mình hơi không bình thường.
Anh lại nhìn lần thời gian. Mười một giờ.
Hay nhỉ?
Anh thở một hơi, đi ra ban công. Chẳng là Cố Tầm định hóng gió chút thôi, kết quả liếc mắt sơ một cái lại nhìn thấy Nhạc Thiên Linh vừa nghe điện thoại, vừa tung tăng đi tới, dường như rất vui vẻ.
Khuôn mặt Cố Tầm càng âm u, anh dõi mắt nhìn theo bóng dáng ấy cho đến khi cô bước vào tòa nhà, khuất bóng thì mới xoay người.
Lúc đẩy cửa ra, Cố Tầm chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Anh lại khom người, cầm túi rác lên. Đi tới cửa thang máy, đúng lúc bắt gặp Nhạc Thiên Linh đi lên.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên khóe môi cô vẫn chưa tắt. Cố Tầm nhìn nụ cười nhàn nhạt kia, giận nhưng không thể phát tiết.
“Cậu về trễ thế —— ”
Càng thấy khó chịu, giọng anh càng chậm rãi, “Chơi vui lắm à?”
Hành lang yên lặng đã phóng đại cảm giác tồn tại của Cố Tầm lên mười lần, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh càng sâu, ánh nhìn đó dễ dàng khiến người ta mê mẫn.
Một lúc sau, Nhạc Thiên Linh quay đi, bước về phía cửa nhà mình.
“Cũng được.”
Cố Tầm không nói gì, đi thẳng vào thang máy. Chỉ là lúc đi sượt qua vai nhau, Nhạc Thiên Linh cảm giác bốn phía thật lạnh lẽo. Động tác giơ tay ấn mật mã hơi khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục.
Lúc thay giày, tin nhắn của Ấn Tuyết ập tới liên tục.
Ấn Tuyết: Mẹ bà nó tao chưa từng xem bộ phim nào dở như vậy hết, thiệt sự. Tao vừa mới điên cuồng kể Phương Thanh Thanh nghe nội dung phim.
Ấn Tuyết: Tao không thể để hai đứa mình cay mắt thôi được, cạn lời.
Ấn Tuyết: Thiệt luôn, sao lại có một bộ phim nực cười, dở hơn chữ dở như vậy chứ?!
Ấn Tuyết: Bọ hung mà cào ra được mớ cức trong đầu ông đạo diễn chắc nó cũng chấn động lắm!
Nhạc Thiên Linh nhớ lại nội dung bộ phim hôm nay mà cô xem, đúng là càng nghĩ càng buồn cười. Cô lê dép đi vào phòng ngủ.
Nhạc Thiên Linh vừa trả lời tin nhún của Ấn Tuyết xong thì lại nhận được tin nhắn từ một người khác.
Hotboy Trường: [ chia sẻ liên kết]: 《 Liệt kê mười điều đặc thù của playboy*, mấy cô gái cảnh giác cao độ, nhìn cho rõ đi》
* Hải vương: có rất nhiều đối tượng khác giới không rõ ràng, không có trách nhiệm với tình cảm.
Nhạc Thiên Linh nhíu mày. Cái quỷ gì vậy?