“Ngươi, ngươi… Rốt cuộc ngươi… Là ai…”
Tần Hồng Sương bị Tần Lam hành hạ đến mức mắt trợn ngược lên nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề này.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam không một chút cảm xúc: “Ta tới tìm ngươi đền mạng người!”
Lời nói vừa dứt, một con dao bổ xuống, Tần Hồng Sương hoàn toàn ngất đi.
Tần Lam đứng dậy, nàng nhìn Tần Hồng Sương đã ngất đi ngã trên giày của nàng, nàng giơ chân lên, đá một phát, hất mặt của nàng ta xuống.
Tần Hồng Sương đáng chết nhưng không phải bây giờ.
Ít nhất nàng phải làm rõ bộ mặt thuần khiết của nàng ta, còn phải ép nàng ta khai ra Tiêu Thành Vũ.
Từng người họ, không người nào có thể chạy thoát.
Tháo khăn che mặt xuống, đôi mắt của Tần Lam lạnh như băng.
Nàng không quan tâm đến Tần Hồng Sương, xoay người nhấc chân chuẩn bị rời khỏi con hẻm nhỏ, vừa ngước nhìn lên đã thấy một nam tử đang ngồi ngay ngắn trên xe đẩy ở cuối con hẻm nhỏ, phong thái lạnh lùng, hai tay đặt trên đùi, mặt mang mặt nạ che nửa mặt, đôi mắt hờ hững nhìn về phía nàng.
Cả người toát ra cái khí chất vừa cao ngạo kiêu căng vừa lạnh lùng thờ ơ, như không thể với tới.
Người này không phải là Huyền Vương Tiêu Phong Hàn thì còn là ai nữa?
Tần Lam ngừng bước, tim đập thình thịnh, đầu hơi choáng, cuối cùng đứng im tại chỗ.
Tiêu Phong Hàn này đến đây từ lúc nào?
Nhìn bao lâu rồi?
Sao lại không phát ra một chút tiếng động nào?
Điều quan trọng nhất là! Tần Hồng Sương đang nằm gục sau lưng nàng, đó là Trắc phi của Lục Hoàng tử, là Trắc phi của huynh trưởng hắn.
Tần Lam cảm thấy nàng và Tiêu Phong Hàn đúng là khắc nhau, sao mà chỗ nào cũng đụng phải hắn.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi, lúc này càng phiền lòng hơn.
Đang suy nghĩ xem nên rời đi như thế nào, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Quân tiểu thư, thật có nhã hứng.”