“Thôi được,” Benjamin đồng ý.
“Đừng mở món quà ra cho tới khi mình quay lại nha,” Charlie dặn Benjamin. “Giờ mình về đây, không thì lôi thôi to.”
Charlie toan quay đi thì chợt nghe một tiếng ‘thịch’ từ trong cái bao vọng ra. Benjamin nhìn lên, hơi sợ sợ, nhưng Charlie giả đò như không nghe thấy và chạy xuống các bậc cấp.
Về đến nhà, nó lò dò vô bếp, nơi hai bà nó đang đấu khẩu kịch liệt. Khi Charlie xuất hiện, họ dừng lại dòm nó lom lom.
“Charlie Bone!” Ngoại Maisie quát. “Làm sao mày dám thế hả? Hư hết biết. Như thế này là thế nào?” Bà trỏ vô hàng chuột chết. Charlie hoàn toàn quên mất lũ chuột.
Nó bèn giải thích việc ông Onimous và lũ mèo đã xông vô nhà như thế nào trước khi nó kịp ngăn họ lại:
“Sau đó con phải vội ra ngoài để đổi lại tấm hình,” nó huơ huơ chiếc phong bì màu cam. “Con xin lỗi. Con quên mất đống chuột này.”
“Mèo vàng, mèo cam?” Nội Bone hỏi, giọng cạnh khóe. Charlie dám thề là bà đang lo sợ.
“À, thế thì tôi nghĩ họ làm việc xuất sắc đấy chứ,” ngoại Maisie bắt đầu tha thứ cho Charlie. “Tốt hơn là để tôi dọn chỗ này đi.”
Nội Bone không có được tâm trạng tha thứ.
“Ta biết ngay mà,” bà phẫn nộ lầm bầm. “Mày rước chúng tới đây, cái thằng lưu manh. Mày như một cục nam châm vậy. Dòng máu xấu đúng là chẳng bao giờ hòa nổi với dòng máu phép thuật. Ta không thể yên nổi cho đến khi mày bị nhốt vô trường Bloor.”