Đàm Xung vốn không có phòng bị trong lòng, đột nhiên cảm thấy bất an vì cái kết này.
Phòng khách im ắng, anh cúi đầu nhìn Kiều Úy Nhiên trong lòng, thấy cậu đã ăn xong gói bim bim nhưng không hề nhúc nhích mà vẫn nhìn chằm chằm lên màn hình. Ánh sáng xanh nhợt lạnh lẽo từ TV hắt lên gương mặt cậu.
“Cục cưng?” Đàm Xung nhẹ nhàng lay cậu.
Kiều Úy Nhiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, thình lình mở miệng: “Ngươi cảm thấy ta giống nó không?”
Đàm Xung suýt nhảy dựng lên từ sofa, anh gầm lên một tiếng giận dữ, giọng nói hoàn toàn mất bình tĩnh: “Kiều Úy Nhiên!”
“Hahahaha…” Kiều Úy Nhiên ôm bụng cười lăn lộn: “Anh hét to thế làm gì? Vậy mà bảo không sợ!”
Đàm Xung bị Kiều Úy Nhiên đè tê tay, anh vừa hoảng sợ, vừa nôn nóng vừa xấu hổ, gần như phát khùng mà rít lên: “Ai bảo em không nói gì!”
Đồng tử Đàm Xung không ngừng rung động, đôi mắt lấp lánh nước, cánh tay thì run rẩy, Kiều Úy Nhiên thấy anh có vẻ sợ hãi thực sự bèn thôi trêu chọc, tiến lên an ủi: “Không sợ không sợ, lần sau không xem nữa!”
Cậu định tắt TV, màn hình cũng đã trôi đến cái tên cuối cùng, bỗng một tiếng động lớn vang lên, gương mặt nữ quỷ choán hết khung hình, nó như đóng băng ở đó, mãi không biến mất.
“Mẹ nó!” Đàm Xung bất ngờ không kịp đề phòng, buột miệng chửi thề.
Kiều Úy Nhiên vội đứng dậy tắt TV, sau đó bật hết đèn lên, xoay người ôm Đàm Xung vỗ về: “Đừng sợ! Chỉ là giả thôi.”
Trấn an một hồi, xác định anh không còn run rẩy nữa Kiều Úy Nhiên mới đứng lên định vào bếp rót cho Đàm Xung cốc nước. Còn chưa kịp bước Đàm Xung đã hoảng sợ níu lấy người: “Em đi đâu?”
“Em lấy cho anh cốc nước.” Kiều Úy Nhiên không nỡ để lại anh một mình: “Nếu không anh đi cùng em.”
Tiếp theo Kiều Úy Nhiên như là mọc thêm một cái đuôi, cậu đi đến đâu Đàm Xung bám sát theo sau, mãi cho đến khi phải vào WC tắm rửa.
Kiều Úy Nhiên lấy đồ ngủ cho hai người, cậu nghĩ cách để phân tán sự chú ý của Đàm Xung.
“Tắm cùng nhau nhé?”
Đàm Xung không chút do dự theo vào phòng tắm, đèn bên trong rất sáng, Kiều Úy Nhiên càng nhìn rõ sự sợ hãi trên mặt anh.
Cậu kiễng chân ôm cổ người yêu, hôn nhẹ một lát rồi dụ dỗ: “Anh yêu, không nghĩ đến bộ phim kia nữa, làm em đi.”
Đàm Xung vừa gấp vừa tức, trực tiếp bế người áp lên tường.
Lưng đụng tường, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp kêu đau đã bị Đàm Xung chặn môi.
Nụ hôn này mang theo chút oán giận, hận không thể ăn sạch Kiều Úy Nhiên, đem cậu nuốt luôn vào bụng.
Tối hôm đó Đàm Xung có chút mạnh bạo, Kiều Úy Nhiên không dám trách cứ, ngoan ngoãn vểnh mông bù đắp cho người yêu.
Sau một hồi mây mưa dữ dội đến kiệt sức, Kiều Úy Nhiên vẫn không quên đắp kín chăn cho người yêu, tạo cảm giác an toàn mười phần. Cậu hôn nhẹ lên trán Đàm Xung: “Sao anh lại đáng yêu đến vậy?”
Vốn dĩ cuộc chiến đã kết thúc, ai đó lại trở mình một cái, tiếp tục gây sức ép.
TOÀN VĂN HOÀN.