“Tôi là A Kiện, còn nhớ rõ tôi chứ?”
Tri Nhạc không nói lời nào, A Kiện cũng không để ý, tự tìm đề tài: “Hôm nay nắng to lắm, cậu không sợ cháy nắng hả?”
“Nào, hôm nay đổi chỗ ngồi nhé? Dưới bóng cây này được này, không bị nắng.”
A Kiện cầm cái kéo to, khua kéo cạch cạch cạch đi qua trước mặt Tri Nhạc, “Thấy cậu rất thích nghề làm vườn đấy, có muốn học không? Tôi có thể dạy cậu. Muốn tỉa cành hay cắt hoa?”
“Dạy cậu miễn phí cũng không sao hết, nhưng tôi chỉ dạy cho bạn bè thôi.”
“Có muốn làm bạn với tôi không?”
“Trước hết cho tôi biết tên cậu đi.”
Sau khi Tri Nhạc tới thành phố C, đây là lần đầu tiên có người muốn làm bạn với cậu, da A Kiện hơi ngăm đen, luôn cười tủm tỉm với cậu, y cười lộ hàm răng trắng, điều này khiến Tri Nhạc nhớ tới anh Nhị Cẩu ở quê, cho nên cảm thấy có chút thân quen.
Cậu vẫn căng thẳng, nhưng không còn vừa nhìn thấy người đã chạy trối chết như lúc ban đầu nữa.
Đây là trong nhà, đừng sợ đừng sợ.
Ông nội cũng từng nói, dù có sợ, thì cũng phải cố gắng khắc phục, không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được*. Nếu sau này còn muốn giao tiếp với người khác thì phải dũng cảm chút, lại dũng cảm thêm chút nữa.
*Khi gặp chuyện đổ vỡ, đau thương thường sẽ bị ám ảnh, e sợ cả đời, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Bị ám ảnh bởi những nỗi đau cũ, không ít người không thể mở lòng đón nhận những tình cảm mới.
“Tôi, tên Tri Nhạc.”
Khi A Kiện lại chủ động nói chuyện với cậu một lần nữa, cuối cùng Tri Nhạc cũng tích đủ dũng khí, mở miệng đáp lại.
A Kiện sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Tri Nhạc? Tên hay lắm.” Y nghĩ tới gì đó, cười càng tươi: “Kề cho cậu nghe một chuyện rất thú vị.”
Chuyện gì?
“Tôi có một con chó tên Nhạc Nhạc, có phải có chút giống tên cậu không ha ha ha.” A Kiện cười ha hả, quan sát vẻ mặt của Tri Nhạc: “Nói vậy cậu sẽ giận chứ?”
Tri Nhạc không giận, ngược lại còn bị y gợi lên hứng thú, đôi mắt mở to: “Chó?”
“Ừm, chó. Chó lớn, rất uy phong.” A Kiện nói: “Cậu thích động vật đúng không? Từng nuôi vật nuôi rồi hả?”
Động vật cùng trẻ nhỏ luôn dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, là vũ khí nói chuyện phiếm hữu hiệu nhất, hai mắt Tri Nhạc hơi tỏa sáng, thành thật gật đầu: “Thích! Từng nuôi rồi.”
“Thế hả? Từng nuôi con gì?”
Đây là đề tài mà Tri Nhạc thích, Tri Nhạc vẫn có chút đề phòng, nhưng không còn giữ im lặng nữa mà nguyện ý mở miệng nói chuyện.
Trước kia đúng là Tri Nhạc từng nuôi một con mèo và một con chó, chó bị bệnh rồi đi sang một thế giới khác, mèo thì lại bỏ đi cùng một con mèo hoang, sau đó cậu không nuôi con gì nữa. Dù sao trong thôn cũng có rất nhiều nhà nuôi chó mèo, còn có chim non cùng động vật nhỏ hoang dã, vùng nông thôn không thiếu thú nuôi, lúc nào cậu cũng có thể tìm chúng chơi đùa.
Nói tới chuyện này, cậu lại thấy thân thiết.
Cậu vẫn thích chó nhất.
“Giỏi quá.” A Kiện nói: “Tôi thấy nhà các cậu không nuôi thú cưng nhỉ. Muốn chơi với chó không? Tôi có thể đưa Nhạc Nhạc đến chơi với cậu.”
Hai mắt Tri Nhạc sáng lên: “Oa, có thể sao?”
“Đương nhiên là được. Nhạc Nhạc ngoan lắm, chắc chắn cậu sẽ thích nó, nhưng mà,” A Kiện gãi đầu, nói: “phải được chủ nhà đồng ý, tôi mới có thể đưa nó vào được.”
“Hẳn cậu đang làm khách ở nhà Thẩm tiên sinh nhỉ,” A Kiện nói: “Vậy phải được Thẩm tiên sinh đồng ý mới được.”
Tri Nhạc nghĩ một lúc mới hiểu Thẩm tiên sinh là chỉ Thẩm Trình. “Cậu hỏi Thẩm tiên sinh một chút, nếu Thẩm tiên sinh gật đầu, tôi sẽ mang Nhạc Nhạc tới chơi với cậu.”
Tối đó, Tri Nhạc bèn nhắc chuyện này với Thẩm Trình. Cậu không nói lúc ăn cơm, khi cậu ngồi trong phòng làm việc viết nhật ký thì vừa lúc viết tới đây.
Hiện tại Tri Nhạc đã điều chỉnh thời gian viết nhật ký và xem TV, chơi game một chút, ăn cơm xong lên phòng làm việc, viết nhật ký cùng Thẩm Trình, rồi xem phim hoặc chơi game. Giờ cậu có ipad rồi, Thẩm gia lại có mạng wifi, lúc nào lên mạng xem cũng được.
“Khỏe trong khỏe mạnh (健康), viết như thế nào ạ?”
Tri Nhạc cắn đầu bút, mím môi vắt óc suy nghĩ, sau hồi lâu vẫn không nghĩ ra, đành xin giúp đỡ từ Thẩm Trình.
Thẩm Trình cũng không thèm nhìn Thẩm Trình, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, một tay cầm bút, nâng bút lên, viết chữ, ném cho Tri Nhạc.
“Cảm ơn!”
Vốn Tri Nhạc ngồi trên cái bàn nhỏ chỗ ghế sofa, sau lại phát hiện ra bàn làm việc của Thẩm Trình còn rộng hơn, thoải mái hơn, còn hoàn toàn có đủ chỗ cho mấy người ngồi, vì thế cậu dọn một cái ghế dựa qua, ngồi cạnh Thẩm Trình.
Thẩm Trình:……
Cuối cùng Thẩm Trình cũng không đuổi cậu đi.
Vì vậy hai người bắt đầu dùng chung bàn làm việc, một người ngồi thẳng, một người ngồi cạnh bàn, từng người tự “múa bút thành văn”, Thẩm Trình cũng trở thành công cụ kiểm tra hình người, Tri Nhạc không hiểu chỗ nào, lúc nào cũng có thể đến hỏi hắn.
Nhưng Tri Nhạc rất hiểu chuyện, cố gắng không làm phiền Thẩm Trình làm việc.
“A Kiện nói, đưa chó tới chơi.” (chỗ này ‘kiện’ trong 健康 – ‘kiện khang/sức khỏe’ là tên A Kiện)
Viết tới đây, Tri Nhạc bỗng nhớ tới lời A Kiện nói, vừa hay Thẩm Trình xong việc, đứng dậy rót cà phê, Tri Nhạc bèn mở miệng, nói yêu cầu của A Kiện cho Thẩm Trình nghe.
Thẩm Trình tự rót cà phê cho mình, lấy cho Tri Nhạc một cốc trà hoa quả, nhìn trái cây lơ lửng trong cốc thủy tinh, lộ vẻ sặc sỡ dưới ánh đèn.
“Thích chó?” Thẩm Trình nghe xong, hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Thẩm Trình suy nghĩ một chút, nói: “Thích chủng loại gì, mua cho cậu một con.”
Tri Nhạc nghe xong thì vui lắm, nhưng vẫn hỏi: “Vậy chó của A Kiện, có thể, vào không ạ?”
Trong mắt cậu mang theo chút chờ mong. Mua con chó thì dễ thôi, nhưng có thể vui chơi và giao lưu cùng con người, có khi lại thú vị và hữu ích với Tri Nhạc hơn…… Thẩm Trình thoáng suy tư, gật đầu: “Được. Nhưng phải làm kiểm tra cẩn thận.”
Chuyện này Tri Nhạc không suy xét đến, Thẩm Trình cũng không định nói nhiều với cậu, trực tiếp giao cho mấy người bên chị Lưu.
Mấy ngày sau, A Kiện dắt chó vào sân nhà họ Thẩm, còn mang theo giấy xác nhận sức khỏe của chó, còn cả kết quả kiểm tra sức khỏe gần nhất của nó, sau khi được người bên chị Lưu kiểm tra đối chiếu, mới xuất hiện trước mặt Tri Nhạc.
“Oa!”
Tri Nhạc nhìn thấy chó, không nhịn được mà nhỏ giọng hô lên.
Đó là một con chó săn lông vàng 1, lông có vẻ lâu chưa được cắt tỉa, dài mà rối, nhưng lại sạch sẽ, như A Kiện đã nói, nó cao lớn, quả thật là một con chó lớn.
A Kiện hô lên, buông dây ra, chó bèn chạy về phía Tri Nhạc.
“Mày tên Nhạc Nhạc hả?” Tri Nhạc ngồi xổm xuống, vui sướng ôm lấy Nhạc Nhạc, vuốt lông trên đầu cùng sống lưng nó.
Nhạc Nhạc ngửi ngửi Tri Nhạc, xoay quanh cậu hai vòng, sau đó lại tiến đến trước mặt Tri Nhạc, lại ngửi ngửi, sủa một tiếng, giống như đang chào hỏi, sau đó ngoan ngoãn để Tri Nhạc vuốt ve, trong cổ truyền ra tiếng ư ử thoải mái.
“Ồ.” Mặt A Kiện lộ vẻ kinh ngạc.
Thật ra Nhạc Nhạc có chút sợ người lạ, ngoan ngoãn và nhiệt tình với người lạ như thế này là lần đầu tiên đấy.
“Xem ra nó rất thích cậu đó.” A Kiện nói.
Tri Nhạc nghe vậy thì ngẩng đầu, có chút đắc ý: “Không phải tôi chém đâu, tôi rất dễ được chó mèo, thích.”
“Cũng rất dễ khiến ‘người’ thích đó.” A Kiện nhìn Tri Nhạc, híp mắt cười nói.
Golden retriever (金毛犬)