Hàn ý trong mắt cô tiêu tan, một lần nữa cúi đầu đọc sách.
“A.” Lam Úc kêu một tiếng: “Em trai, em có biết anh thanh toán bao nhiêu tiền cho Quý tổng không? Hàng nhiều như vậy, em đúng là ăn tiêu hoangphí, chuyên chọn thứ đắt tiền.”
“Anh.” Lam Diễm dáng vẻ như muốn khóc: “Không có nó, em sẽ chết.”
“Bây giờ em không đi làm mỗi ngày, liền chiếu cố hít hàng à?”
Lam Diễm tránh không đáp, tiếp tục cầu xin: “Anh, anh cấp cho em một ít đi. Em làm trâu làm ngựa cho anh cũng được.”
“Không có tiền đồ. Gần đây Thương thành xuất hiện một nhóm cảnh sát chống ma túy, hàng không dễ làm.”
“Anh, em thật sự sắp chết rồi.”
“Quý tổng vì tránh đầu sóng ngọn gió nên đi rồi.”
“Van anh.”
“Chờ Quý tổng trở lại hẵng nói đi.”
Lam Diễm vừa mừng vừa sợ: “Cảm ơn anh.”
“Em trai, nhìn em khổ sở như vậy, anh nỡ lòng nào. Trước hết anh sẽ đưa chút lễ vật có ích cho em.”
“Cảm ơn anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Lam Diễm hỏi: “Đao thị vệ, tôi còn bao nhiêu lượng ma túy vậy?”
Ngữ khí của hắn rất tự nhiên, Doãn Tiểu Đao trả lời cũng tự nhiên, giống như đang nói chuyện về thời tiết: “Mười chín điếu thuốc, cùng với haitúi bột lớn.”
“Ra ngoài, cô đưa cho tôi mấy điếu. Nhỡ may có gặp chuyện gì, tôi có thể đối đáp kịp thời.” Không biết chú Lam và Lam Úc đấu đá thế nào, tuy Lam Diễm biết rằng mình là tấm bia đỡ đạn, thế nhưng có thể kéo dài mộtngày tốt một ngày.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao bỏ thêm câu: “Nhưng không cho hút.”
Lam Diễm không tỏ ý kiến gì.
Lại nói, bây giờ quan hệ của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao như ở hai thái cực.
Lúc lên cơn nghiện, hắn nhìn cô quả thực giống như kẻ thù. Mà khi đauđớn đi qua, cô là người hắn tin tưởng nhất, tín nhiệm đến mức chính hắncũng cảm thấy khó tin nổi.
Lam Diễm nghĩ, nếu như ngày nào đó Doãn Tiểu Đao phản bội hắn, vậy hắnthật sự mãi mãi chờ ở địa ngục, cũng không thể ra ngoài được nữa.
—-
Lễ vật Lam Diễm gửi tới, chỉ dùng một cái hộp lớn để đựng. Bên ngoài còn buộc một dải lụa.
Vì lễ vật này, Lý Dũng Hoa gọi Lam Diễm trở lại xưởng.
Lam Diễm thật sự không muốn ra khỏi cửa, bước chân của hắn đều như không có thực.
Lý Dũng Hoa lại nói, Lam Úc nhắn lại, muốn Lam Diễm phụ trách xét duyệt quyết toán trong xưởng.
Lam Diễm thấy mệt mỏi. Tình hình bây giờ của hắn, đến xưởng chống đỡ không bao lâu sẽ lên cơn nghiện.
Hắn tính toán thời gian, hỏi Doãn Tiểu Đao muốn nửa điếu thuốc trước giờ.
Mạnh mẽ hút xong, hắn mới đi nhờ xe đến nhà xưởng.
Lý Dũng Hoa dựa theo lời dặn của Lam Úc, tự mình đưa chiếc hộp cho Lam Diễm.
Lam Diễm nhìn thấy dải lụa màu hồng nhạt này, không nhịn được mắc ói.
Đợi Lý Dũng Hoa đi ra ngoài văn phòng, Lam Diễm tấm tắc lên tiếng: “Thưởng thức thật tệ.”
“Đúng vậy, rất xấu.” Doãn Tiểu Đao phụ họa nói.
“Đoán xem đây là cái gì?” Lam Diễm cầm cái kéo bên cạnh, xoạt xoạt xoạt cắt bỏ dải lụa hồng.
“Không biết.”
Khóe miệng Lam Diễm nhếch lên cười nhạo: “Khẳng định không phải
