Chính điều này đã cứu vớt cả một chủng tộc đang trên bờ vực diệt vong. Sau này tại Thái Huyền thậm chí còn xuất hiện cả một vị Hồn thuật sư Đế Vương, cũng chính là sư tổ của Chử Thư Mặc.
Nhưng khi Chử Thư Mặc được sư phụ mang về tông môn bái sư, vị sư tổ truyền kỳ ấy cũng đã qua đời được hơn trăm năm.
Sư phụ cậu nhìn qua tương đối không đáng tin, ham mê lớn nhất cuộc đời là đánh bạc và uống rượu, cả đời chỉ thu một đồ đệ duy nhất là Chử Thư Mặc. Phương pháp giáo dục của ông, chính là cứ quăng vào những nơi nguy hiểm hoang sơ, để cho cậu tự tìm cách sinh tồn. Sau khi thông qua các thí luyện, ông mới tủm tỉm đăth lại tên cho cậu.
Chử Thư Mặc.
Chư là họ của sư tổ, lấy Thư Mặc trong thư mặc giang sơn làm tên. Nghe nói đây chính là nguyện vọng của sư tổ, Chử Thư Mặc lại chẳng có cảm giác mấy. Tính cách của cậu rất giống với sư phụ, việc lớn coi thành nhỏ, mà việc nhỏ hóa hư vô.
Tóm lại, tên này chính bản thân cậu cũng thấy chẳng hợp với mình chút nào.
Mãi cho đến khi gặp gỡ Thiên Diễn Đế, rồi nhìn lại tên mình, cậu mới cảm thấy rõ ràng là trời định mà.
Lại sau hơn ba mươi năm đợi chờ, cậu mới thấy đúng là cái tên nó vận vào mệnh. Đặc biệt kiếp này Ngu Uyên còn đặt cho cậu cái tên như vậy, càng khiến cậu có cảm giác chạy trời không khỏi nắng.
“Thì ra tên em là tiểu Mặc.” Sau khi tan học, Búp Bê đi phía sau Chử Thư Mặc, vừa cười vừa nói.
Chử Thư Mặc quay đầu nhìn cô, gãi gãi mặt.
Rốt cuộc cũng là tên cậu, không nhận không được. Chỉ là mỗi lần gọi tên này, cậu lại nhớ tới những việc bất đắc dĩ kiếp trước mà thôi.
“Ngu tổng lấy chỗ cho em, hôm nay trở về em nhất định phải ôn tập thật kỹ. Không cần áp lực quá, nhưng vẫn phải chăm chỉ học bài.” Búp Bê bước lên mấy bước, đi song song với Chử Thư Mặc. Vừa đi vừa nói chuyện với cậu.
Chử Thư Mặc nghĩ, nói đến đây, cậu lại nhớ ra, hỏi Búp Bê: “Ôn sách?”
“Phải, đọc sách.” Búp Bê gật đầu.
Chử Thư Mặc kéo quai cặp, nói: “Có, có cách khác không?”
“Cũng có đấy, là ôn tập ở sách điện tử.” Búp Bê nghĩ nghĩ, rồi nói: “Chị đã từng thấy giáo viên dùng sách điện tử công cộng, nhưng mấy người bọn chị lại chưa từng được dùng. Ngu tổng đối xử với em tốt như vậy, em có thể thử xem sao. Thông tin trên sách điện tử càng đầy đủ và chính xác hơn, có thể hiện trực tiếp thành dạng 3D, nghe nói sách điện tử cao cấp còn có thể mô phỏng lại cảm xúc của người bình thường nữa cơ. Chị rất muốn dùng thử một lần.”
Chử Thư Mặc nhìn cô, dạo gần đây Búp Bê có vẻ gầy đi nhiều. Cậu ngẫm một lát, sau đó lấy viên kẹo từ trong túi áo ra đưa cho cô.
“Kẹo Bass?!” Búp Bê thấy giấy gọi kẹo, sợ hãi than: “Loại kẹo này siêu đắt luôn. So với Phill Rose còn cao cấp hơn! Ngày sinh nhật của Mập Mạp, thầy Trần tặng cậu ta nửa viên kẹo Bass khiến cậu ta cười đến tít cả mắt lại. Tiểu Khả ái, tiểu Mặc, em, em, em cho chị nguyên một viên kẹo thật à?”
Chử Thư Mặc dừng một chút, cúi đầu nhìn viên kẹo kia, nhưng cậu trời sinh không mẫn cảm với giá cả. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nhét kẹo vào tay Búp Bê, nhận được cái ôm nồng nhiệt rồi lạnh lùng quay người đi tìm Phil.
Ngu Uyên không có nhà. Khoảng thời gian này, Ngu Uyên rất bận rộn, thời gian ở nhà ngày càng ít.
Hầu gái trong nhà cũng không nhiều, bình thường đều tỏ vẻ lạnh lùng với Chử Thư Mặc. Trừ Phil nguyện ý vui vẻ chăm sóc Chử Thư Mặc, các hầu gái các chỉ hận không làm cậu biến mất ngay lập tức. Nhưng Phil cũng có rất nhiều việc phải xử lý, vì vậy cũng ít khi chủ động chơi với cậu. Vì thế, khi Ngu Uyên không có nhà, Chử Thư Mặc nhàn đến mốc cả người.
Lăn qua lăn lại trên chiếc sô pha rộng lớn, Chử Thư Mặc chép miệng.
Ngày đó cậu nói lời cảm ơn với Ngu Uyên…..khụ khụ, được hắn cho ba viên kẹo. Ngay hôm đó, cậu đã ăn mất hai viên, còn một viên để dành ngày hôm nay lại cho Búp Bê mất rồi.
Sờ sờ cái bụng nhỏ, Chử Thư Mặc liếm môi, thèm ăn kẹo thật đấy.
Cậu híp mắt nghĩ, đáy mắt lóe lên, xoay người trườn xuống khỏi sô pha.
Phil đã trải một tấm thảm lông thật dày ở trong phòng từ sớm. dù cậu có ngã lăn quay xuống cũng không sợ đau. Cậu đứng lên, dựa theo trí nhớ mà lần đến phòng Ngu Uyên.
Vòng trái, rẽ phải, đi qua một góc tường là tới.
Đứng ở trước cửa, Chử Thư Mặc ngước cổ lên nhìn, vừa tự hỏi không biết phải mở cửa này kiểu gì, bản tay nhỏ bé lại vừa dùng hết sức để đẩy cửa.
Bất ngờ hơn cả, không ngờ cánh cửa lại tự động mở ra.
Chử Thư Mặc giật mình, nhìn chằm chằm nội thất, trầm mặc một hồi, ở tròng lòng niệm đi niệm lại câu ‘tui là đồ ngốc, tui không sợ!’. Khi đã thu đủ dũng khí rồi, đôi chân ngắn cũn cỡn mới lạch bạch chạy vào trong phòng, bắt đầu công cuộc tìm kẹo.
Ngửi được mùi hương xa lạ, Chử Thư Mặc cảm thấy mặt mình thật nóng.
Nhảy nhót trong phòng một lát, Chử Thư Mặc mới cảm thán trong phòng thật tối, không có lợi cho việc trộm đường. Vì vậy cậu tìm công tắc để bật điện, ánh mắt vừa chuyển đã bị một vật dựng thẳng đứng cách đó không xa thu hút.
Chử Thư Mặc đã từng nhìn thấy thứ này, Ngu Uyên thi thoảng hay sử dụng nó. Khi khởi động, thứ này sẽ dựng thẳng đứng trên không trung, sau đó sẽ xuất hiện rất nhiều kí tự và hình ảnh, còn có cảm xúc như người thật.
Chẳng lẽ đây chính là sách điện tử?!
Nghĩ tới Búp Bê, Chử Thư Mặc cân nhắc, sau đó quả quyết chạy lại.
Chạy không tới mấy bước, Chử Thư Mặc chú ý tới một vật thể đang phát ra ánh sáng màu đỏ bên cạnh nó.
Chử Thư Mặc sửng sốt, bàn chân lại không dừng lại, khoảng cách càng ngày càng gần.
Giây tiếp theo, vật thể đó đột ngột phát sáng, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi cả căn phòng.
Đồng tử Chử Thư Mặc co lại.
Khế….khế hôn thạch?!