Nàng một bên nấu cơm, một bên lảm nhảm, tưởng tượng mình sau khi lên đến ngôi vị đó, rồi “Li Quang Thanh Quy” quỳ xuống chân mình, hình dáng khổ khổ cầu khẩn, rốt cuộc trong lòng tức giận giảm xuống. Hừ, thứ người phàm ngu muội, ngươi chờ ngày đó đến đi!!Bích Khung luôn luôn mong đợi ngày này, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhanh đến —— ngay khi nàng mang hộp đựng thức ăn, đi tới Thiên Ba Viện.
Thiên Ba Viện.
Dạ Đàm đang tán thưởng cách trang điểm của mình trước gương “Tuyệt đẹp”, bên ngoài vang lên thanh âm của nữ tử: “Li Quang Thanh Quy!” còn là thanh âm tức giận—— người tới đương nhiên là Bích Khung.
Dạ Đàm gác lại son môi, mở cửa đi ra ngoài. Bích Khung vẫn cả người y phục xanh biếc, đưa lưng về phía nàng ngồi ở cạnh bàn. Trên bàn để mười mấy món thức ăn, hơi nóng bốc lên, chính là thực đơn vừa nãy Man Man đưa ra.
“Ồ, tay nghề không tệ nha.” Dạ Đàm đi tới bên cạnh bàn, cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
“Ngươi xong chưa!!” Bích Khung đang tức giận, vậy mà một khắc nghiêng đầu nhìn thấy Dạ Đàm, nàng cả người đều giống như đóng băng, vù vù toát ra khí lạnh.
“Ngươi…” Bích Khung Tiên Tử chỉ Dạ Đàm, mặt đầy kinh ngạc. Dạ Đàm nói: “Ban đêm Thần Đế cùng Thần Hậu thiết yến, ta đặc biệt chú tâm ăn mặc một phen.” Nàng đứng lên, giơ xương sườn xoay một vòng, “Như thế nào?”
Ánh chiều tà xuyên qua Thiên giới chạng vạng tối, Bích Khung nhìn thấy màu tím của nàng giống như bị người đánh hai quyền vào mắt, lông mi được chải thẳng đứng, trên mí mắt lấp lánh ánh kim cùng với đôi môi như bị trúng độc… Sau đó là đôi vai và chân trắng lóa…
Còn có trước ngực nàng kia giống như cái hào rộng khó mà vượt qua.
Bích Khung giống như bị kẹt trứng gà ở cổ họng, nàng rướn cổ lên, nhưng một chữ đều không nói được. Qua thật lâu, nàng rốt cuộc nói: “Hoàn… Hoàn mỹ.”
Dạ Đàm hài lòng ngồi vào trước bàn, bắt đầu ăn cơm. Bích Khung chẳng những không có tức giận cùng ủy khuất, ngược lại mộc mộc ngơ ngác gắp mấy đũa thức ăn cho nàng. “Ăn ngon không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Dạ Đàm nói: ” Tay nghề so với Man Man kém một chút, nhưng mà có thể miễn cưỡng nuốt được.”
Bích Khung phát hiện trong lòng mình lại không có một tia gợn sóng, ngược lại lại múc cho nàng một chén canh nhỏ —— bất kể ăn có ngon hay không, ngươi cũng ăn nhiều một chút đi… Dù sao cũng là bữa cuối cùng.
Dạ Đàm vừa ăn vừa hỏi: “Em gái ta tình hình thế nào?”
“A?” Bích Khung còn đắm chìm trong kinh ngạc với việc đối thủ đột nhiên tự phế võ công, tự tuyệt đường sống. Cho dù là nhắc tới vị trữ phi tương lai của Ma Tộc này, nàng cũng không có chút ý đùa cợt nào. Nàng đột nhiên trở nên nhẫn nại gấp bội, nói: “Hả, ngươi nói Li Quang Dạ Đàm à. Ngày hôm qua không phải Ma Hậu thiết yến ư, nàng tự nhận có học y thuật, bị mọi người cười nhạo một trận…”
Ma Tộc.
Thanh Quy được Đại Tế Ti Tương Liễu đưa về chỗ ngồi, Ma Hậu nắm nàng tay, tựa như căn bản không có nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng lúc trước ở trong sân.
—— Trào Phong không có ra tay, thật là đáng tiếc.
“Đứa nhỏ ngốc. Lần sau cũng không nên lỗ mãng như vậy.” Nàng rút khăn lụa của mình đưa tới, nói, “Trên mặt đều là đất, mau lau một chút. Tướng sĩ Ma Tộc quen thói lỗ mãng, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Thanh Quy lau bụi đất trên mặt mình, mắt thấy trong sân máu tươi tung tóe, chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
Cũng may có Tương Liễu Đại Tế Ti giảng hòa, cuối cùng không có ai làm khó nàng nữa. Đến khi tiệc xong, Ma Hậu lệnh cho Tuyền Uyên Ma Cơ đưa nàng trở về Trọc Tâm hồ nghỉ ngơi.
Tuyền Uyên Ma Cơ một bộ y phục màu đen vảy sáng lấp lánh, ngực cùng eo cũng bọc vô cùng chặt, càng thêm đầy đặn quyến rũ. Nàng dắt tay Thanh Quy, nói: “Công chúa từ Nhân Tộc tới, khó tránh khỏi không quen với tác phong của Ma Tộc. Nhưng không sao, sau này gặp nhiều, cũng sẽ không sợ hãi như vậy nữa. Ta tên Tuyền Uyên, ngụ ở sâu bên trong, cạnh Trọc Tâm hồ. Công chúa tuy cùng ta mới quen, nhưng ta nhìn thấy công chúa, lại vô cùng thân thiết. Sau này công chúa có cần gì, đều có thể sai người tới tìm ta.”
Thanh Quy nhiệt tình cảm kích nàng, nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm chỉ điểm.”
Tuyền Uyên Ma Cơ nói: “Công chúa không cần khách khí. Phía trước chính là Trọc Tâm hồ.”
Thanh Quy giương mắt nhìn sang, quả nhiên thấy ngàn lớp khói sóng. Hòa hợp thủy sắc bên trong, một mảnh đảo nhỏ như ẩn như hiện. Tuyền Uyên Ma Cơ ngoắc tay, tự có thuyền nhỏ đi tới.
Trên thuyền vậy mà không có một bóng người, Thanh Quy nói: “Thuyền này… Vì sao không thấy người đưa đò?” Tuyền Uyên Ma Cơ che miệng cười, nói: “Công chúa sao lại quên rồi, đây là Ma Tộc, tự nhiên có pháp thuật lái, nào có cần sức người chèo lái?”
Thanh Quy có chút ngượng ngùng: “Là ta kiến thức nông cạn rồi.”
Tuyền Uyên Ma Cơ ngược lại không để bụng: “Công chúa lên thuyền trước đi. Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút”
Thanh Quy hướng nàng nhàn nhạt thi lễ một cái, xoay người lên thuyền nhỏ. Thuyền này quả thật chở được nàng, thẳng tới giữa hồ. Thẳng tuốt đến khi nàng không thấy làn khói trong nước, Tuyền Uyên Ma Cơ rốt cuộc nói: “Tứ điện hạ ẩn ở trong bóng tối, là đang đợi ai vậy?”
Cách đó không xa trong bóng tối, Trào Phong mang Cốc Hải Triều đi ra. Hắn nói: “Có thể để cho ta nhẫn nại chờ như vậy, đương nhiên là một vị tuyệt thế giai nhân rồi.”