Trong mắt Lam Vô Nguyệt hiện lên đau lòng cùng ấm áp, y đi đến chỗ Tiểu Bảo, tay trái nhanh chóng cầm chặt hai tay Tiểu Bảo, khàn khàn trách cứ: “Ngươi này, hài tử ngốc.”
Thanh âm của y vô tình trở thành một loại an thần dược, sợ hãi cùng sợ hãi nơi đáy lòng Tiểu Bảo nháy mắt trào lên. Rút ra tay hoàn trụ cổ Mỹ nhân ca ca, cậu khóc lớn thành tiếng: “Ô ô ô… Mỹ nhân, ca ca… Ô ô ô ô…”
“Hài tử ngốc…” Lam Vô Nguyệt hôn lên hai má Tiểu Bảo, ánh mắt cũng đã ươn ướt.
Một trận gió thổi tới, Tiểu Bảo đang ôm Mỹ nhân ca ca khóc lớn lập tức bị người chặn ngang xách lên, Lam Vô Nguyệt kinh hãi, vươn tay muốn đi ngăn chặn nhưng cũng bị đối phương nắm lên. Thân thể xoay tròn một cái, Lam Vô Nguyệt bị khiên trên vai một người, dạ dày thoáng chốc dâng lên một trận ghê tởm. Tiểu Bảo đã quên khóc, ngơ ngác nhìn người đang ôm lấy cậu, cái người đầy mặt đều là mao.
“Ha ha ha, ” Thanh âm của kẻ gian lại vang lên nhưng không có ác liệt lúc trước, “Không tệ không tệ, thật không tệ.” Cũng không biết hắn nói không tệ cái gì. Trên mặt Lam Vô Nguyệt rõ ràng là hèn mọn, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà lúc này y mới phát hiện chính mình cũng không có thống khổ nên có sau khi trúng độc, chỉ là toàn thân vô lực.
Tiểu Bảo còn chưa rõ tình huống, vị nam tử ( nhìn qua hẳn là nam tử ) trên mặt đều là mao, dáng người dị thường cao lớn này đang một tay ôm cậu, tựa như nương mới trước kia ôm cậu như vậy là đem cả người cậu nâng ở khuỷu tay . Tuy rằng cái loại cảm giác sợ hãi bị xà bò lên trên người còn chưa tiêu, bất quá Tiểu Bảo giờ phút này đầy bụng tâm tư đều ở trên người nam tử này cùng Cốt ca ca. Trong hai mắt hồn nhiên của Tiểu Bảo chính là tò mò cùng khó hiểu, cũng không có e ngại đối với vị mao nhân này, sắc mặt cũng so với vừa rồi tốt hơn chút. Mao nhân nhìn không chớp mắt đi về phía trước, Tiểu Bảo giương mắt nhìn thấy bộ dáng Mỹ nhân ca ca bị khiên tựa hồ thực không thoải mái, cậu nhịn không được thu thu tay áo Mao nhân ca ca ( hẳn là ca ca đi ).
Mao nhân tựa hồ biết cậu muốn nói cái gì, cánh tay tráng kiện dễ dàng “Lấy” Lam Vô Nguyệt xuống, đem y quăng đến trong bụi cỏ, tiếp đó hái một đóa tiểu bạch hoa không chớp mắt nhét vào trong miệng của y, sau đó liền không hề quản, ôm Tiểu Bảo tiếp tục đi. Tiểu Bảo lo lắng, lại sợ vừa mở miệng sẽ chọc giận vị ca ca này, cẩn thận dựa vào vai mao nhân lo lắng nhìn Mỹ nhân ca ca. Nhìn thấy Mỹ nhân ca ca đứng lên , Tiểu Bảo ngẩng đầu hướng Mao nhân mỉm cười, tràn đầy cảm kích nói: “Tạ tạ.” Cậu đều đã quên người này căn bản chính là đồng lõa của Phàm Cốt.
Mao nhân không chỉ có trên mặt tràn đầy mao, trên cổ lộ bên ngoài, xương quai xanh cùng mu bàn tay đều có mao, chẳng qua mao trên mu bàn tay tương đối ít. Lam Vô Nguyệt vẫn bị nội tức hỗn loạn ban nãy cưỡng chế đi giờ phút này đang ở trong cơ thể y tán loạn, ngực sinh ra đau đớn. Nhưng vì không cho Tiểu Bảo lo lắng, y cường chống đỡ đi theo phía sau mao nhân. Năm đó vì trừ đi độc trong cơ thể, nội lực của y cơ hồ đã hao hết, vì báo thù, y dùng một loại công pháp tà môn mạnh mẽ tăng lên nội lực, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, cũng bởi vậy hạ xuống mối họa.
Nhưng Lam Vô Nguyệt chẳng những không có đình chỉ, ngược lại ngày ngày luyện công, nội công của y tăng tiến cực nhanh, tay trái cũng trở nên linh hoạt rất nhiều, cơ hồ đạt tới tiêu chuẩn của tay phải. Nhưng y cũng vì thế mà trả giá đại giới ── không biết khi nào nội tức trong cơ thể y sẽ bạo khai, đem y tạc cho tan xương nát thịt.
Lúc nghĩ đến đại ca đã chết, Lam Vô Nguyệt không thèm quan tâm hậu quả dù đã biết; sau khi gặp được đại ca, y lại bằng bất cứ giá nào, nhất định phải trước khi chết giết đi Lâm Thịnh Chi. Cũng vì nguyên do đó, Lam Vô Nguyệt không đem mệnh của mình xem là vấn đề. Nhảy xuống vực, nhảy vào xà trì, thân mình đã sớm thiên sang bách khẩu (trăm ngàn vết thương) này lại hư hoại đến không còn chỗ nào .
Mi nhãn Tiểu Bảo dần dần doanh đầy lo lắng, cậu phát hiện Mỹ nhân ca ca khác thường. Lại một lần nữa nhịn không được túm túm tay áo Mao ca ca, cậu cúi đầu nói: “Ca ca ta, giống như, không thoải mái.”
Mao nhân quay đầu nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, tiếp đó xoay người bước đi đến trước mặt y, không cho Lam Vô Nguyệt có cơ hội phản kháng, hắn vươn bàn tay to bắt đến, đem Lam Vô Nguyệt bắt đến trên lưng mình, thoải mái cứ như diều hâu bắt gà con. Lam Vô Nguyệt đời này trừ bỏ tràng tai kiếp năm năm trước kia ra, còn chưa bao giờ chật vật qua như vậy.
“Ta có thể tự mình đi!” Lam Vô Nguyệt nói muốn xuống dưới, buồn cười, y sao có khả năng làm cho người ta cõng mình, huống chi còn là nam nhân, lại là người của lão bất hưu Phàm Cốt kia!
Mao nhân cũng không để ý đến y, tay phải hướng về sau thu lấy y phục Lam Vô Nguyệt không cho y đi xuống, tay trái ôm chặt Tiểu Bảo, cước bộ nhất thời biến nhanh. Hai bên hoa dại nhanh chóng bị bỏ rơi, miệng Tiểu Bảo mở lớn, cảm thấy chính mình đang bay, loại cảm giác này quá mới lạ. Lam Vô Nguyệt từ chối vài lần cũng không hiệu quả, thấy bộ dáng Tiểu Bảo hiện ra hiếu kỳ, y đành nhẫn nhịn, ghé vào trên lưng mao nhân bất động . Thôi, y hiện tại khí huyết bốc lên, có người không cần tự mình đi đường cũng tốt, đơn giản nhắm mắt nhân cơ hội điều trị nội tức.
Mao nhân dưới chân càng lúc càng nhanh, có thể nói là lòng bàn chân sinh phong . Miệng Tiểu Bảo đương nhiên cũng là càng trương càng lớn, nghĩ đến cậu tuy có người cha làm võ lâm minh chủ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng qua loại cảm giác bay lên này. Cậu cơ hồ đều có thể nghe được tiếng gió thổi qua lỗ tai vù vù, trong lòng càng phát ra bội phục Mao nhân ca ca. Thấy Mỹ nhân ca ca nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, Tiểu Bảo há mồm lại khép lại, Mỹ nhân ca ca mệt mỏi, làm cho y ngủ đi.
Đi ước chừng nửa canh giờ, mao nhân ngừng lại, bắt qua Lam Vô Nguyệt ở trên lưng đem y phóng ở một bên. Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên kinh hỉ, kia không phải trong ánh mắt của cậu sao? ! Lúc này cậu mới phát hiện nơi này là một chỗ thực trống trải, còn có bốn gian mộc ốc ni! Tiểu Bảo giãy giãy chân muốn xuống dưới, mao nhân cũng không làm khó cậu, xoay người đem Tiểu Bảo còn chưa cao tới khố hắn thả xuống dưới.
“Ca ca! Quỷ ca ca!” Tiểu Bảo bước nhanh đến trước xe ngựa, màn xe đã bị nhấc lên, bên trong xe cũng không có người. Nghe được tiếng kêu Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt đang điều tức vội vàng thu công, mở to mắt, tiếp theo nhanh chóng đứng lên.
“Ca ca! Quỷ ca ca!” Tiểu Bảo không dám tùy tiện đi vào trong phòng tìm, chỉ đứng ở bên ngoài kêu.
“Ca ca ngươi không chết được, tiểu oa nhi, lại đây.” Một gian nhà gỗ truyền ra thanh âm mỗ Lão bất hưu tà ác. Vui sướng trên mặt Tiểu Bảo nháy mắt biến thành sợ hãi.
“Lại đây!” Người ở bên trong tựa hồ phát hiện Tiểu Bảo sợ hãi, mất hứng .
Lam Vô Nguyệt muốn theo Tiểu Bảo cùng nhau đi vào, nhưng vừa vươn ra bước chân đã bị cánh tay tráng kiện của mao nhân ngăn cản. Mao nhân thân cao quá trượng, vóc dáng Lam Vô Nguyệt đã tương đương cao cũng chỉ đến chỗ ngực bụng của hắn, có vẻ dị thường nhỏ nhắn. Tiểu Bảo khẩn trương liếm liếm miệng, hướng đến gian mộc ốc phát ra tiếng nói từng bước một na qua. Chân còn đang như nhũn ra, vừa rồi cậu bị bầy xà làm sợ tới mức không nhẹ.
Đi vào phòng trong, khẩn trương trên mặt Tiểu Bảo biến thành kinh ngạc, cậu nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái. Đối phương vì biểu hiện của cậu mà lại càng không vui, giắt cổ họng nói: “Sao vậy? Bộ dáng của ta rất quái lạ sao?”
Tiểu Bảo lắc đầu, thực thành thật hỏi: “Ngài là, Cốt gia gia sao?”
Lời vừa hỏi không quan trọng, Phàm Cốt trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng ba thước cao.”Ai là gia gia! Ai là gia gia! Có gia gia anh tuấn tiêu sái như ta sao?! Gọi ca ca! Ca ca!” (=….=)
Tiểu Bảo mãnh liệt chớp mắt, rõ ràng chính là gia gia nha. Tóc trắng trắng, lông mi trắng trắng, râu trắng trắng, so với bá bá trong nhà thì nhìn qua còn lớn tuổi hơn ni. Hơn nữa đối phương còn phủ một thân xiêm y trắng trắng, càng có vẻ “Lão” .(=]]]]])
Phàm Cốt giận, thổi râu trừng mắt hướng Tiểu Bảo kêu: “Gọi ca ca! Bằng không ta sẽ giết ca ca ngươi!”
“Cốt ca ca.” Tiểu Bảo phản ứng rất nhanh.
Nhi âm mềm mại vừa kêu ra, Phàm Cốt lập tức vừa lòng, sờ sờ chòm râu dài tới ngực mình nói: “Quỳ xuống.”
Tiểu Bảo quỳ xuống , vừa lúc muốn lại cầu Cốt gia gia, a, Cốt ca ca cứu Quỷ ca ca của cậu, lại nghe được đối phương nói: “Kêu sư phó.”
Di?
>>Hết