“Cậu nói hôm đó ở trong phòng có một người nữa sinh ngày 29 tháng x sao?” Hắn nhìn tập hồ sơ trong tay mà có chút mơ hồ, chẳng lẽ hắn đa nghi thật?
Cô gái đó hoàn toàn vô tội?
“Dạ phải thưa tiên sinh, hôm đó quả thật có hai người sinh cùng ngày tháng. Ngài có muốn tôi đem người đến đây không?” A Hổ cung kính nói với hắn.
Đôi chân mày Vũ Nghiêm khẽ chau lại, tuy vậy nhưng hắn vẫn vô cùng đẹp trai. Vẻ cương nghị trên gương mặt chưa khi nào biến mất, những đường nét thu hút đó cho dù hắn có là xã hội đen thì cũng khiến người khác muốn sa vào.
“Chuyển người tới chỗ tôi đi, một trong hai người đó có một người muốn cái mạng này của tôi thì phải.” Hắn nhìn xa xăm, đôi môi cương nghị khẽ nhếch tạo thành nụ cười vô cùng quỷ dị.
Trò chơi này bắt đầu thú vị rồi đây!
“Vũ Nghiêm con làm như vậy là có ý gì?” Lão phu nhân vẫn còn ở nhà hắn, đương nhiên sẽ hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Vũ Nghiêm một thân tây phục, thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại. Giọng hắn thong thả đáp: “Bùa bình an của nội có tới hai lá, con giúp nội đem về còn gì?”
“Con…” Lão phu nhân thở dài, lắc đầu: “không phải ngày tháng sinh là đủ, người mang bình an đến cho con còn phải có nốt ruồi son trên tay trái.”
Nghe xong hắn liền nhìn sang Tử Nguyệt, ánh mắt cực kì có hứng thú, rõ ràng cô thấy hắn đang cười. Hắn định nói gì đó nhưng cô gái kia đúng lúc chen vào trước.
“Con cũng có nốt ruồi son ở tay trái ạ.” Vừa nói cô gái vừa đưa tay cho bà nội xem.
Tử Nguyệt nhìn hắn, thật sự rất muốn cười, thật ngốc!
Tử Nguyệt thấy rõ ánh mắt khó tin của Vũ Nghiêm, để xem hắn tra được cái gì mà đòi cô phải trả giá. Cái mạng này của cô hắn nghĩ dễ dàng lấy được như thế thì hắn quá xem thường cô rồi.
“Cô ấy cũng có nốt ruồi son, hay cứ để cô ấy làm cháu gái của người đi ạ. Tôi thật sự không quen việc trở thành người nhà của Vũ gia.”Tử Nguyệt mở lời.
Nói xong, cô nhìn thấy Lão Phu Nhân có vẻ không được đồng ý. Rồi bà ấy dõng dạc tuyên bố:”Chẳng thà dư ra chứ không để sai được. Hai người thì hai người ta đều nhân là cháu gái.”
“Nhưng mà tôi…”
Cô chưa nói được thêm lời nào bà ấy đã rời đi. Tử Nguyệt nhìn hắn, cũng thẳng thắn nói:”Người anh cũng mang về rồi, xin anh nói giúp với Lão Phu Nhân một tiếng hãy để tôi đi.”
“Không cần, cô cứ ở lại đi bùa bình an của tôi.”Hắn vuốt cằm cô, ánh mắt nhìn Tử Nguyệt cực kì ma quái, sau đó như chưa có gì xảy ra mà rời đi.
Tử Nguyệt nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cô ấy có vẻ vui, cũng đúng thôi chắc cô ấy nghĩ mình bước chân vào giới thượng lưu rồi.