(*Trường tông: lông bờm dài)
Một hồi trống trận rền vang, dẵn dắt năm nghìn quân sĩ Mộc Quốc đánh cho tan tác năm vạn địch quân, lúc ấy thiếu niên mười lăm tuổi lập nên một đoạn chiến sử thần thoại trên Lăng Phong đại lục, trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất mảnh đại lục này.
Khi đó tư thế Mộc Tử Khâm là cỡ nào oai hùng bừng bừng phấn chấn Tiêu Chấn Diệp ghi nhớ rõ ràng, từ thân ảnh đỏ rực nghiêng đầu trong màn tịch dương buông xuống cho đến khóe môi tự tiếu phi tiếu đậm khí phách hăng hái ngông cuồng.
Vạn vật thế gian tựa hồ đều ảm đạm, thiên quân vạn mã như tiêu thất, trong mắt trong tâm hắn cũng chỉ còn lại thiếu niên hồng bào trên lưng ngựa cùng với độ cung chí cuồng chí ngạo làm chấn động toàn thiên địa.
Một thoáng kinh hồng đổi lấy một đời rung động.
Mang theo ôn nhu tuế nguyệt.
Bảy năm qua đã trở thành chấp niệm sâu nặng nhất của hắn.
Đoạt tẫn thiên hạ, chỉ vì muốn ở bên một người.
Rốt cuộc, y cùng thành người của hắn, của duy nhất mình hắn.
Hắn cuối cùng không cần trốn ở chỗ tối rình coi, rốt cuộc hắn có thể quang minh chính đại có được y.
Khuôn mặt xưa nay hung ác nham hiểm lộ ra tươi cười xán lạn, tựa như hài tử trộm được trái cấm, trong mắt ngập tràn say mê và thỏa mãn, phát ra tiếng cười khanh khách thích ý.
“Tử khâm, ngươi biết không? Ta chờ ngày này, đã lâu lắm rồi……”
Đại thủ trút bỏ hồng sa, bại lộ Mộc Tử Khâm da thịt trắng nõn mê người.
Tiêu Chấn Diệp bắt lấy mắt cá chân mảnh dẻ của Mộc Tử Khâm, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống nơi chân, hàm chứa tín ngưỡng thành kín nồng nhiệt.
Tỉ mỉ in vết hôn từ mu bàn chân một đường hướng tới, lần lượt rải rác qua eo bụng, rốn, chu anh trước ngực, đầu vai, xương quai xanh, cổ,…….
Ý cười tại con ngươi ngày càng đậm, hắn hôn đến say mê, như muốn mỗi tất da thịt Mộc Tử Khâm đều phải lưu lại dấu vết của hắn.
“Hự ——”
Ngay lúc đang hôn nhiệt liệt, cơ thể bất thình lình vọt đến đau nhức lạnh thấu xương.
Tiêu Chấn Diệp cúi đầu nhìn, thanh chủy thủ phát ngân quang chứa nội lực mạnh mẽ từ sau lưng đâm xuyên thân hắn, mũi nhọn lộ ra trước ngực chỉ lệch trái tim khoảng một tấc.
Tiêu Chấn Diệp vừa hướng Mộc Tử Khâm dò xét, đúng lúc bắt gặp nhãn thần Mộc Tử Khâm bốc lên sát khí sâm lãnh cực lực áp chế tình dục do dược vật kích thích.
Như mãnh thú khốn thân trong lồng, dù bị ngục tù vây hãm vẫn y nhiên kiệt ngạo bất tuân, nguy hiểm chết người.
Máu tươi đỏ thấm nhỏ xuống cánh hồng phủ kín trên sàng, Tiêu Chấn Diệp nhưng lại giống như căn bản không cảm thấy đau, môi câu lên tiếu ý mê người.
Hắn thế mà quên mất, Mộc Tử Khâm vốn là dã thú, dưới túi da mĩ lệ che giấu lợi trảo có thể giết người bất cứ lúc nào.
Mắt thấy Mộc Tử Khâm xuất chưởng chứa đầy nội lực hướng ngực mình đánh úp, Tiêu Chấn Diệp đảo mắt, chặn được hai cánh tay y.
Đau đớn truyền tới, Mộc Tử Khâm chẳng thèm kêu một tiếng, lại vận khởi chưởng phong lăng lệ đáng tới Tiêu Chấn Diệp.
“Ầm ——”
Tiêu Chấn Diệp nhất thời sơ suất, bất ngờ bị Mộc Tử Khâm đắc thủ trúng ngực.
Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Mộc Tử Khâm còn có khả năng xuất kích một chưởng có lực sát thương lớn thế này.
Đúng thật xem nhẹ y rồi.
Song, đây mới là Mộc Tử Khâm chân chính, mặc dù bị kéo xuống vũng bùn vẫn như cũ cao ngạo không dung bất luận kẻ nào nhúng chàm!
Y không cho phép kẻ nào nhúng chàm, vậy hắn càng phải đẫm đạp y dưới chân! Khiến cho toàn thân Mộc Tử Khâm mỗi một chỗ đều đóng lên dấu hiệu độc nhất của Tiêu Chấn Diệp, ép buộc y cả đời đều phải đặt hắn trong mắt, không tài nào quên được hắn!
Tiêu Chấn Diệp tùy tiện lau máu dính trên miệng, ánh mắt lặp lòe tinh quang hưng phấn dị thường, giống như hổ báo trình rập đã lâu rốt cuộc đợi được con mồi xa vào cạm bẫy.
Tiêu Chấn Diệp cường ngạnh bẻ gãy khớp tay Mộc Tử Khâm, giữ hai tay y tại đỉnh đầu: “Tử Khâm à, tối nay ngươi hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi…….”