Y tiến lên phía trước đỡ Ô Nhược, nhỏ giọng hỏi: “Người nọ như thế nào không cùng con trở về?”
Ô Nhược biết cha y đang hỏi Hắc Tuyên Dực: “Hắn có việc nên tối nay mới qua được”
Đời trước, Hắc Tuyên Dực đến giờ ngọ mới tới Ô gia.
Ô Tiền Thanh gật đầu: “Vậy là được rồi”
Ô Nhược đi vào trong phòng dùng, khóe mắt liếc lại nhìn Ô Ngọc. Lập tức, y liền thấy ánh mắt trào phúng của hắn, trong lòng Ô Nhược không khỏi ngẩn ra. Nhớ tới những lời mà đời trước trước khi chết Nguyễn Trì Tranh từng nói với y, trong phút chốc hay bàn tay y nắm chặt.
Không thể ngờ rằng Ô Ngọc tao nhã như vậy, từ trước đến nay hắn luôn luôn khiêm tốn nhã nhặn với người ngoài, đối với y lại càng thêm quan tâm chăm sóc. Chỉ cần y gặp chuyện, Ô Ngọc chắc chắn không nói hai lời sẽ ra tay giúp đỡ. Người tốt như vậy vì sao lại có ánh mắt xem thường? Chẳng lẽ mọi việc đều giống như Nguyễn Trì Tranh nói, người Ô gia đã sớm bất mãn với cả nhà y?
Ô Tiền Thanh cảm giác được biến hóa của Ô Nhược: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì” Ô Nhược thả lỏng tay ra bắt lấy cổ tay Ô Tiền Thanh, nhân cơ hội bắt mạch cho cha mình.
Ô Nhược biết y thuật là do đời trước, sau khi thành thân, bởi vì thân thể càng ngày càng béo nên y quyết tâm học. Sau đó Ô Nhược còn bái sư, nhờ vậy mà y biết được mình béo không phải do thể chất mà do trước khi còn ở trong bụng mẹ đã bị người ta hạ cổ. Khó trách được y béo không giống với người khác, thịt trên người không bị chảy xệ mà là cả cơ thể giống như bị người ta bơm không khí căng phồng, phình lên như quả bóng to.
Lúc ấy, y thuật của Ô Nhược tuy rằng có chút thành tựu. Nhưng mà tu vi của Ô Tiền Thanh đã bị hủy hơn mười năm, muốn khôi phục là điều không thể.
Hiện tại, Ô Tiền Thanh chỉ mới bị mất tu vi hơn nửa năm, khả năng khôi phục thực lực như lúc ban đầu là rất lớn.
Ô Ngọc thấy hắn không thể chen vào liền cáo từ rời đi.
Ô Nhược thấy bóng dáng hắn, ánh mắt khẽ động. Y liền sai người hầu đến phòng bếp lấy điểm tâm, lại quay qua Ô Tiền Thanh nói: “Cha, con có lời muốn nói với Ngũ Ca, con sẽ quay lại ngay”
Ô Tiền Thanh nói: “Để ta gọi hắn trở về”
“Không cần đâu cha” Ô Nhược cự tuyệt, bởi vì y không phải thật sự có chuyện muốn nói với Ô Ngọc.
“Ta đỡ con đi tìm hắn”
“Con tự mình đi được”
Ô Tiền Thanh vẻ mặt lộ ra sự lo lắng. Nhưng mà, nơi này là ô gia, không ai dám bắt nạt con trai hắn, nên cũng yên tâm để y tự mình đi.
Ô Nhược được Ô Tiền Thanh dìu ra ngoài Thư Thanh Viện, Ô Ngọc lúc đó đã đi đến đầu ngõ.
Ô Nhược vịn tường vội vã theo sau. Có điều, đi hai bước y liền thở hồng hộc. Hơn nữa, khả năng giữ thăng bằng vô cùng kém, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Nếu thật sự bị ngã, một mình y muốn đứng dậy cũng vô cùng khó khăn.
“Phù, cái thân thể chết tiệt này” Ô Nhược một phen lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm, ngày mai nhất định phải nghĩ cách làm cho thân thể gầy đi.
Ô Ngọc đi tới cửa hông, Ô Nhược theo sau đằng xa tới liền nhìn ra ngoài cửa thấy có người chờ hắn. Y chăm chú nhìn liền phát hiện, đúng là đám người Vu Thiên Bảo.
—– Hết chương 3 —–