Đầu tiên vang lên tiếng đào đất, tiếp đó là tiếng “kẽo kẹt” của nắp quan tài gỗ…Là Vưu thái y.
Bệnh lao quỷ đã đến, ‘Yêu tinh’ này cuối cùng đã vượt qua cánh cửa tử tìm được một con đường sống. Không bao lâu, BA~ một tiếng giòn vang truyền đến, Vưu thái y cạy mở quan tài, đem em bé ôm vào trong ngực, quay người chạy về hướng chiếc xe ngựa đứng ở cách đó không xa.
Có lẽ là lần đầu tiên trộm xác, cho nên khẩn trương; có lẽ là rốt cuộc tìm được em bé có tim bên ngực phải, cho nên quá hưng phấn, người gầy nhom như gậy trúc vừa chạy hai bước, liền vấp vào một đá, oa nha một tiếng, cả già và trẻ cùng một chỗ ngã văng ra ngoài.
Cơ hồ ngay tại lúc lão ngã xuống, gã đánh xe vốn là đang ngồi trên xe ngự cách đó khoảng mười trượng, thân hình đột nhiên nhảy lên như gió lao tới, đón kịp trước khi Vưu thái y rơi xuống đất, vững vàng đở lấy lão. Vưu thái y lại không chút nể tình, dậm chân cả giận nói:
– Ngu xuẩn! Ta ngã không chết, ngươi nên đỡ lấy đứa nhỏ!
Vừa mắng,chửi, chân bước nhanh vượt qua đã bế Tống Dương trở về.
Vưu thái y mặt mũi ngập tràn vẻ đau lòng, trong lòng lão, em bé so sánh với con mắt lão còn muốn trân quý hơn. Tống Dương bị ném mặt mũi bầm dập, bất quá hắn sinh sinh tử tử tới lần này, cũng thực không quan tâm lại chết lần nữa rồi. Tống Dương càng quan tâm đấy, là cái này gầy như cây gậy trúc, trăm mưu nghìn kế trộm mình để làm cái gì?
Người đánh xe kia võ công xuất sắc, hảo tâm hỗ trợ lại nhận một trận mắng, vẫn nhếch miệng mỉm cười, không còn chút nào oán hận, sau khi hộ tống Vưu thái y cùng Tống Dương lên xe, xoay người nhảy về chỗ ngồi, giơ roi đánh ngựa, nương theo ánh trăng đánh xe vội vàng rời đi.
Chiếc xe ngựa nhìn từ bên ngoài rất bình thường không có gì kỳ lạ, chạy cực vững vàng, nhưng đồ vật bên trong thập phần xa hoa, thoải mái dễ chịu, ở bên trong mái hiên lưỡng bích còn treo lấy hai ngọn đèn bằng ngọc lưu ly, đèn trong đèn đốt lấy là lân tảo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chạy trên đường xe lắc lư, ánh sáng nhu hòa nhưng cũng không ảm đạm, có thể so với nến.
Mượn ánh đèn, Vưu thái y cởi bỏ áo liệm trên người em bé, chuẩn bị xua tán dược lực của Tân lương, nhưng rất nhanh Vưu thái y tựu ngây ngẩn cả người…Lỗ kim trên ngực trái của Tống Dương mặc dù không rõ ràng, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của một đại danh y.
Vưu thái y thò tay tháo đèn xe xuống, để sát vào lỗ kim cẩn thận xem xét, một lát sau trên gương mặt khô cằn lại hiện ra vui vẻ:
– Châm trong tay Tạ Bàn Tử? Lão không phải đem khuê nữ tặng làm vợ ngươi à, tại sao lại muốn giết ngươi? Ngươi đắc tội lão rồi hả? Chậc chậc, làm quan càng lớn, thị phi càng nhiều a. Bị thương không nhẹ, bất quá không cần lo lắng, có ta ở đây ngươi không chết được. Hắc, ta không nỡ để ngươi chết.
Vừa nói, Vưu thái y lấy ra thuốc và kim châm, bận rộn…mà bắt đầu…
– Đừng vội, cũng chớ khóc… Ta trộm ngươi, tuy có tính toán của mình, nhưng cũng sẽ không hại ngươi, trái lại, còn có rất nhiều chỗ tốt cho người. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Có thể gặp được ngươi em bé trời sinh có tim bên ngực phải, là vận mệnh của ta; nhưng ngươi gặp được ta, đối với ngươi mà nói chính là phúc khí tu luyện từ kiếp trước! Tiểu tử, ngươi cũng đã biết, thuật luyện huyết của ta, là bản lĩnh thần kỳ đệ nhất thiên hạ.
– Chiếm thân phận phú quý của ngươi, tương lai ta sẽ tặng ngươi một cơ thể cực tốt, cũng coi như không phụ lòng ngươi rồi.
– Mười tám năm sau, ngươi được cơ thể bậc nhất, ta chỉ từ trên đầu ngón tay ngươi lấy vài giọt máu thì tốt rồi, mọi người sẽ không thiếu nợ nhau, từ nay về sau mỗi người đi một ngả… Mười tám năm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài, chớp mắt sẽ trôi qua thôi.”
Vưu thái y có một tật xấu —— độc thoại.
Trong lúc châm cứu dùng thuốc, giúp Tống Dương giải trừ ‘Tân lương ” trị liệu thương thế ở ngực trái, Vưu thái y miệng không ngừng, một mực thì thào tự nói, lão làm sao biết, chính mình cam tâm tình nguyện chấp nhận rủi ro trộm được đứa bé, là người của hai thế giới,”yêu quái” có một tâm hồn trưởng thành, lão lầm bầm những lời này, hết thảy Tống Dương đều nghe rõ.
Cho tới bây giờ, Tống Dương rốt cục có thể buông lỏng chút ít rồi, tuy nhiên vẫn không rõ ý tứ của hai chữ ‘luyện huyết’, nhưng ít ra có thể xác định, lão thái y cổ quái ở trước mắt, cũng không có ý định làm tổn thương tính mạng của mình.
Từ nửa đêm bận rộn đến tảng sáng, xe ngựa thủy chung không ngừng, Vưu thái y rốt cục châm cứu hoàn tất, dùng dược thỏa đáng, đem Tống Dương một lần nữa chữa trị tốt, đang muốn thở một hơi dài nhẹ nhõm, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt đột biến, từ trên chỗ ngồi trực tiếp nhảy dựng lên, mở cửa trước nói với phu xe:
– Nhanh, mau trở về, buổi tối hôm qua chỉ nghĩ đến đào mộ, đã quên lấp nó rồi…
Không đợi lão nói xong, phu xe quay đầu lại đáp:
– Thái y yên tâm, ta sớm đã phân phó A Thái đi giải quyết tốt hậu quả rồi, không có sơ hở.
Vưu thái y sắc mặt buông lỏng, hắc hắc hắc cười ngây ngô vài tiếng, nói ra:
– Vậy là tốt rồi, vẫn là các ngươi làm việc chu đáo… Ta đã không phải là thái y rồi, gọi ta là lão Vưu là được.
Nói xong thoảng qua dừng lại một lát, lại khoát tay áo:
– Không sao cả rồi, dù sao sắp tới, cũng khó có thể gặp lại nhau, gọi cái gì cũng được!
Phu xe cười cười, không có lên tiếng…
Cảnh Thái nắm Đại Yến bốn năm, trung thu vừa qua, Trâu thành kinh sư Yến quốc liên tiếp đã xảy ra hai sự kiện lạ:
Tứ công tử của Thừa tướng đương triều, đúng trăm ngày tuổi đột ngột mắc bệnh lạ, màn đêm buông xuống chết bất đắc kỳ tử;
Thái y lệnh Vưu đại nhân từ quan mà đi, cũng không có nói với ai một tiếng, từ nay về sau biến mất không thấy nữa.