Cho nên, Hoàng Hải nhìn về phía Phương Vũ, trầm giọng nói: “Bạn học Phương Vũ, thái độ của em nghiêm chỉnh một tí! Đường Tiểu Nhu vừa mới chuyển đến lớp của chúng ta, em sao có thể nói chuyện với bạn học mới như vậy?”
“Em cùng với Lưu Đống suốt ngày thì thầm với nhau trong giờ học, từ sớm tui đã muốn đổi chỗ ngồi cho hai em ra rồi!”
“Hôm nay đúng lúc bạn Đường Tiểu Nhu chuyển đến, Lưu Đống em dọn qua bàn kế bên ngồi một mình, đổi ngay bây giờ!”
Thầy chủ nhiệm đã ra lệnh nên Phương Vũ cũng không nói được lời nào.
Vài phút sau, Đường Tiểu Nhu đã được như ý nguyện ngồi chung bàn với Phương Vũ, còn Lưu bàn tử thì cô đơn lẻ loi ngồi một mình ở bàn bên kia.
“Bạn học Đường Tiểu Nhu chuyển đến từ lớp chuyên, mọi người phải cố gắng học tập ở em ấy!” Hoàng Hải lại nói.
Đối với Phương Vũ mà nói, việc ngồi chung bàn với Đường Tiểu Nhu là một việc rất là tồi tệ.
Anh ta học ở trường này hai năm làm người rất điệu thấp đến nỗi mọi người trong lớp đa số đều không nhớ đến tên anh ta là gì. Nhưng hôm nay lại bị Đường Tiểu Nhu phá hư hết rồi. Chẳng hạn như lúc này, đang trong giờ học nhưng Phương Vũ lại cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang tập trung vào anh ta.
“Ầy.” Phương Vũ than một hơi, xoa xoa trán.
Sau khi hết tiết học, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu trước sau bước ra khỏi lớp, đi lên sân thượng của trường.
“Tôi biết cô đến kiếm tôi vì chuyện gì, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi không giúp được cô.” Phương Vũ lên tiếng nói.
Đường Tiểu Nhu khẽ cắn môi nói: “Anh là đồ đệ của dược thần, anh nhất định có thể cứu ông nội của tôi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là đồ đệ của Hạ Thu Chi, tôi chỉ là bạn của ông ta thôi.” Phương Vũ lắc đầu nói.
“Anh đừng có gạt tui, anh chỉ cần nhìn qua là biết ông nội tui bị bệnh ung thư thời kỳ cuối, với lại chỉ còn sống không đến ba tháng. Ngoại trừ đồ đệ dược thần ra thì còn ai có thể làm được như vậy?” Đường Tiểu Nhu kiên định nói.
Hiện tại Phương Vũ cảm thấy rất hối hận lúc trước không nên nói đến chuyện này.
“Cho dù như vậy thì sao, tôi có nhìn ra ông ta bị ung thư giai đoạn cuối cũng không nói lên điều gì, trên thế giới này ai cũng biết ung thư giai đoạn cuối thì không người nào có thể trị khỏi được.” Phương Vũ nói.
“Tôi, Tôi cũng không cầu xin anh chữa khỏi bệnh, tôi chỉ hi vọng.. anh có thể kéo dài thêm tuổi thọ của ông nội tôi, giúp ông ấy có thể sống thêm vài năm.. xin anh đó, tôi thật sự là đã hết cách rồi..” Đường Tiểu Nhu giọng như muốn khóc nói.
Một năm trở lại đây, Đường gia đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mời bác sỹ có danh tiếng ở khắp nơi đến chữa trị, nhưng kết quả đều như nhau, đều nói bệnh của Đường lão gia tử không có cách cứu chữa.
Sau đó, bọn họ rất là khó khăn cực khổ mới tìm được đến địa chỉ của Hạ Thu Chi, nhưng ai ngờ khi đến nơi thì nghe tin ông ta đã qua đời.
Cho nên, nhìn thấy Phương Vũ xuất trước nơi ở của Hạ dược thần với lại một ánh mắt đã nhìn ra được bệnh tình của Đường lão gia tử thì chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.
Với vẻ mặt rưng rưng nước mắt nhìn rất đáng thương của Đường Tiểu Nhu, chỉ cần là con trai thì không ai có thể từ chối được yêu cầu của cô ta.
Chỉ là đối với Phương Vũ thì là hoàn toàn khác, anh ta đã sống gần năm ngàn năm, chuyện gì mà chưa thấy qua, mỹ nữ dạng nào mà chưa gặp qua.
“Thành thật xin lỗi, dù như vậy tui cũng không giúp được cho cô.” Phương Vũ nói.
Trên đời này có rất là nhiều người cũng gặp chuyện bất hạnh như vậy, Phương Vũ cũng không có cách nào giúp đỡ hết, với lại cũng không có nghĩa vụ phải giúp. Anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, với hi vọng có một ngày có thể đột phá cảnh giới luyện khí. Anh ta không phải anh hùng, cũng không muốn trở thành anh hùng.
“Cho dù anh muốn bao nhiêu thù lao, tôi cũng có thể trả!” Đường Tiểu Nhu lại nói.
Phương Vũ vừa nói vừa xoay người lại rời khỏi: “Tôi thật sự không thể giúp được gì cho cô với lại tôi cũng không cần tiền.”
Bước đi được hai bước, Phương Vũ lại quay đầu nói: “Đúng rồi, tôi hi vọng cô có thể chuyển chỗ ngồi, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cô. Tôi thật sự.. rất ghét chuyện phiền phức.”
Thấy Phương Vũ rời đi, sắc mặt của Đường Tiểu Nhu trắng bệch. Với cương vị là đại tiểu thư của Đường gia, cô ta chưa từng nhỏ nhẹ cầu xin người khác thậm chí là nước mắt cũng rơi nhưng Phương Vũ này nặng nhẹ đều không lọt tai, với lại còn bày ra vẻ mặt bất cần.
“Đồ đáng ghét, đã như vậy tui càng gây phiền phức cho anh!” Đường Tiểu Nhu cắn răng nói.
Hai người quay trở lại lớp, mấy tiết học tiếp theo cũng không ai nói chuyện với ai.
Cho đến tiết học cuối cùng của buổi sáng, Phương Vũ vẫn là nằm dài ngủ trên bàn học, còn Đường Tiểu Nhu thì dọn dẹp lại sách vở sau đó dùng ngón tay chọt chọt vai của Phương Vũ.
“Phương Vũ, chúng ta cùng đi ăn trưa nha.” Đường Tiểu Nhu nói với giọng ngọt ngào.
Phương Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đường Tiểu Nhu đang cười như hoa thì trong lòng cảm thấy không ổn.
“Thôi vậy, tối hôm qua anh quá mệt mỏi rồi, tiếp tục ngủ đi, đợi tí tôi sẽ mang cơm về cho anh, ngoan ngoãn đợi tui nha.” Đường Tiểu Nhu trong mắt hiện lên tia xảo trá, rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Còn ở trong lớp học, khi nghe được hai câu nói này của Đường Tiểu Nhu, bọn học sinh trong lớp như phát điên lên.
Nội dung trong hai câu nói này thật là quá nhiều.
Tối hôm qua anh quá mệt mỏi rồi là có ý gì?, lúc nói ra câu này vẻ mặt của Đường Tiểu Nhu có chút mắc cỡ và đỏ bừng lại là chuyện thế nào?
Không lẽ Đường Tiểu Nhu đã bị Phương Vũ..
Đối diện với vẻ mặt đố kỵ ghen ghét của mấy đứa con trai trong lớp, Phương Vũ bình tĩnh như không có chuyện gì.
Nhưng Đường Tiểu Nhu vì muốn gây ra sự hiểu lầm cho mọi người mà ngay cả đến danh tiếng của mình cũng không cần thì cũng coi như tâm ngoan thủ lạt rồi. Chỉ là Phương Vũ cũng không thèm để ý. Anh ta rất ghét phiền phức, nhưng không phải là anh ta sợ phiền phức. Không phải chỉ là nổi tiếng trong trường thôi sao, sau đó thì bị một đám ranh con lông còn chưa mọc đủ ghen ghét thôi sao?, đâu phải là chuyện to tát gì.
Tu luyện đã gần năm ngàn năm, nếu như ngay cả những chiêu trò nhỏ nhặt của một đứa con gái mười mấy tuổi mà cũng xử lý không được thì thà rằng đi tự sát cho rồi.
Phương Vũ đứng dậy muốn kiếm Lưu bàn tử đi căn tin ăn cơm nhưng lại bị người ngăn lại.
“Ầy, Phương Vũ, tôi muốn thương lượng chuyện này với cậu, chúng ta ra hành lang nói nha?” nói câu nói này chính là người ngồi bàn trên của Phương Vũ tên Hà Đông Lâm.