Thằng nhỏ hỏi:
– Tại sao vậy?
Người cụt tay khóe mắt long lanh ngấn lệ khẽ đáp:
– Hiện tại bây giờ chưa thể nói được. Sau này thiếu chủ lớn lên luyện thành võ nghệ, lão hán sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho nghe.
Thằng nhỏ nhìn Diêm Cơ tay đấm chân đá, tư thức rất khó coi nhưng dường như gã có điều tỉnh ngộ, bỗng la lên một tiếng:
– Tứ thúc!
Người cụt tay vội nói:
– Thiếu chủ đừng lớn tiếng.
Thằng nhỏ vâng lời khẽ nói:
– Quyền cước của người này tiểu tử đã hiểu được đôi chút.
Người cụt tay đáp:
– Đúng thế! Thiếu chủ nhìn kỹ đi. Pho Quyền Kinh Đao Phổ thiếu chủ khuyết hai trang đầu nên thiếu chủ nhìn chưa ra. Hai trang thiếu đó bây giờ hiện lên trên mình Diêm Cơ.
Thằng nhỏ giật mình kinh hãi. Gương mặt vàng ửng của gã hiện lên một chút màu hồng. Gã nhìn Diêm Cơ không chớp mắt rồi hỏi:
– Sao lại ở trên mình hắn?
Người cụt tay đáp:
– Sau này lão hán sẽ nói cho thiếu chủ nghe.
Nguyên Diêm Cơ chẳng biết võ công chi hết nhưng lấy được hai trang Quyền Kinh học thành mười mấy chiêu dở dang mà quyền pháp hắn đấu với một tay quyền sư hạng nhất vẫn giữ được thế quân bình.
Người cụt tay nói:
– Thiếu chủ nghĩ mà coi. Cuốn Quyền Kinh Đao Phổ đó cả thẩy hơn hai trăm trang. Khi thiếu chủ học hết rồi thì bản lãnh sẽ lên tới đâu?
Thằng nhỏ nghe lão nói rất xúc động. Mắt gã chiếu ra những tia sáng phấn khởi.
Trong trường có hai người tỷ võ mà chỉ có một người đang coi.
Diêm Cơ vẫn quanh đi quẩn lại có mười mấy chiêu. Mọi người coi đã chán rồi.
Quyền pháp của Mã Hành Không thì biến ảo trăm đường.
Lão sử hết Yến Thanh Quyền vẫn không làm gì được đối phương. Đột nhiên, lão lại biến chiêu thi triển môn Lỗ Trí Thâm Tuý Tích, coi gã như người phát điên phát khùng lại giống kẻ say sưa cuồng dại. Chợt nằm lăn ra chợt đứng phắt dậy với những chiêu La Hán Ngọa Thủy, Tiên Nhân Khát Thuỳ. Đường quyền cước này tựa hồ đánh bừa đánh ẩu mà thực ra tinh thâm khôn lường.
Bây giờ mười mấy chiêu của Diêm Cơ dần dần không còn ăn nhập nữa. Hắn nhìn không rõ quyền cước của đối phương, bất giác trong lòng hồi hộp.
Bỗng nghe Mã Hành Không quát lên một tiếng:
– Này!
Lão phóng cước ra chiêu Lý Ngư Phiêu Thân Nhiễu Tỷ Thoái dá trúng vào lưng Diêm Cơ. Hắn đau quá phải co người lại.
Mã Hành Không biết đối phương bản lãnh lợi hại. Đòn cước của lão tuy đá trúng yếu huyệt mà vẫn sợ hắn không bị trọng thương. Nếu là cuộc tỷ võ bình thường để so hơn kém thì chỉ thắng một đòn là đình lại. Nhưngcuộc tranh đấu này liên quan đến ba chục vạn lạng bạc mà để địch nhân sau khi nghỉ ngơ mọt lúc lại tái chiến thì vị tất đã thắng được hắn.
Lão liền tung người nhảy lại vung cước đá thêm một phát vào sau lưng.
Bọn cướp la ó rầm trời.
Diêm Cơ đột nhiên cong chân đá lại chiêu thức biến ảo vô cùng. Mã Hành Không tuy lịch duyệt phong phú mà trong lúc nhất thời hoảng hốt không tránh kịp bị đá trúng ngực ngã lăn xuống đất.
Mã Xuân Hoa và Từ Tranh chạy lại đỡ lão dậy thấy lão sắc mặt lợt lạt, miệng ho sù sụ bảo hai người:
– Phải liều chết mà bảo vệ tiêu xa.
Từ Tranh cùng Mã Xuân Hoa tay cầm đơn đao hộ vệ hai bên Mã Hành Không.
Diêm Cơ cũng bị thương nặng. Hắn vẫy tay mấy cái. Hai đại hán áo đen chạy lại.
Diêm Cơ liền la lên:
– Cướp xa tiêu đi còn chờ gì nữa?
Bọn cướp đều lấy binh khí ra nhất tề xông vào bọn tiêu khách.
Mã Xuân Hoa, Từ Tranh, Thích tiêu đầu và Dương tiêu đầu đều lớn tiếng hô “nghinh địch”.
Bọn cướp đông người, trừ Diêm Cơ là tay cao thủ bị thương, ngoài ra bọn tùy tùng cũng đều biết võ. Mã Xuân Hoa và Từ Tranh phải phân chiếu cố cho phụ thân bị bọn chúng vây đánh tình thế rất nguy cấp.
Thương Bảo Chấn rút đơn đao ra hô:
– Ba vị thị vệ đại nhân! Chúng ta động thủ đi!
Hà Tư Hào đáp:
– Phải lắm! Hãy đuổi bọn cường đạo đi rồi sẽ tính.
Bốn người liền ra nhập chiến cuộc.
Thương Bảo Chấn thấy Mã Xuân Hoa bị hai tên cướp dùng binh khí ngăn chặn, dần dần không thi triển thủ cước được nữa liền xông lại quát:
– Bọn nam tử hán khinh nhờn một cô nương, lại hai người đánh một mà không biết nhục.
Thanh đao rút ra đánh soạt một tiếng nhằm chém xuống đầu tên cướp cao lớn.
Tên này xoay roi lại đón đỡ. Thương Bảo Chấn dùng cả đao lẫn chưởng. Tay trái chàng phóng chưởng đánh trúng ngực gã.
Mã Xuân Hoa vừa thở vừa nói:
– Được rồi! Còn một tên nữa để tiêu muội thu nhập.
Thương Bảo Chấn vừa cười vừa lùi ra lại giúp Từ Tranh. Chàng chỉ phóng mấy đao mấy chưởng là đẩy lui được một tên cướp.
Từ Tranh đem lòng cảm kích và khâm phục nhãn quang của sư phụ. Bây giờ mới biết võ công Thương Bảo Chấn quả cao thâm hơn gã nhiều.
Diễn biến này khiến cho tình thế trong sảnh đường thay đổi hẳn. Bọn cướp tán loạn toan xông ra cửa tháo chạy.
Bỗng nghe thanh âm hô lớn:
– Các vị hãy dừng taỵ Ta có điều muốn nói.
Nhưng mọi người đanh nhau đang hăng không ai hỏi đến.
Thương Bảo Chấn đột nhiên thấy bóng người tháp thoáng. Một người đưa tay ra trước mặt vẫy mấy cái. Chàng liền giơ đao lên chém tới. Người kia co tay lại rồi vươn ra một cái đoạt được đơn đao liệng xuống đất.
Thương Bảo Chấn cực kỳ kinh hãi vội nhảy lùi lại. Chàng nhìn lại người kia thì chính là vị tướng công ăn mặc sang trọng.
Vị tướng công này bước vào đám đông vung hai tay đập mấy cái. Những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Bao nhiêu binh khí rớt xuống đất hết.
Nguyên y đã thi triển cầm nã thủ pháp đoạt hết binh khí liệng xuống.
Bọn cường đạo cùng tiêu khách kinh hãi vô cùng, đều nhảy lùi lại, ngơ ngác nhìn người mới sấn vào.
Diêm Cơ càng kinh ngạc. Hắn chợt nhớ tới một việc từ mười mấy năm trước, cất tiếng hô:
– Điền tướng công! Tướng công đấy ư?
Vị tướng công kia không nghĩ ra hắn là ai liền hỏi:
– Ngươi nhận được ta ư?
Diêm Cơ cười đáp:
– Mười ba năm trước, tiểu nhân đã phục thị lão nhân gia ở Thương phủ.
Vị tướng công cúi đầu ngẫm nghĩ chợt nhớ ra liền nói:
– Phải rồi! Ngươi là một y sinh. Sao bây giờ đã luyện thành võ nghệ cao cường làm nên trại chủ?
Diêm Cơ bước lên một bước thỉnh an:
– Đó là nhờ công tài bồi của lão nhân gia.
Nguyên nhân vật ăn mặc như một vị tướng công này là Điền Quy Nông, chưởng môn phe Bắc Tông phái Thiên Long Môn.
Bọn người bảo tiêu tưởng đã đánh bại được quân cướp, ngờ đâu Điền tướng công chẳng những võ công cao cường mà lại là bạn cũ của tên cướp, ai nấy đều lo lắng vô cùng.
Mã Hành Không khẽ dặn thủ hạ bảo vệ xe tiêu và trông khóe mắt lão ra hiệu hành động.
Điền Quy Nông đảo mắt nhìn mọi người một lượt, rồi lại ngó ra ngoài sân nhìn trời mưa. Sau cùng nhãn quang y nhìn chằm chặp vào đống xe tiêu nói:
– Diêm Cơ huynh! Cuộc ăn hàng bữa nay Diêm huynh tất được bồi thường đúng mức.
Diêm Cơ cười đáp:
– Xin lão nhân gia miễn trách chọ Vì tiểu đệ đói rách không biết chạy vào đâu mới phải làm nghề buôn không vốn này. Bọn tiểu đệ nhất định sửa đổi lỗi lầm, không dám quên ơn đức của Điền tướng công bữa nay đã giải cứu.
Điền Quy Nông cười ha hả nói:
– Sao Diêm huynh đệ còn đưa ra những lời hư văn với Điền mỗ? Lão Diêm! Thử tính xem lấy năm vạn lạng đã đủ xài chưa?
Diêm Cơ sửng sốt mỉm cười đáp:
– Lão nhân gia lại nói giỡn rồi.
Điền Quy Nông nói:
– Nói giỡn gì đâu? Chỗ này được ba chục vạn tiêu ngân. Ta lấy một nửa mười lăm vạn, Diêm huynh lấy năm vạn, còn mười vạn nữa Diêm huynh định chia thế nào?
Diêm Cơ vội đáp:
– Lão nhân gia lấy hết cả đi còn chia chác gì nữa?
Điền Quy Nông lắc đầu nói:
– Như thế sao phải đạo nghĩa giang hồ. Vừa rồi chúng ta chạy vào ẩn mưa.
Nương tử của ta quần áo ướt hết…
Thiếu phụ xinh đẹp nghe nói đến ” nương tử của ta ” bất giác mặt đỏ bừng ra chiều e thẹn. Nàng liếc nhìn Điền Quy Nông mỉm cười.
– Vị cô nương đây ở trong tiêu cục đã cho nàng mượn quần áo. Món ân tình này chẳng thể không báo đáp. Chúng ta tặng cô năm vạn lạng. Lại còn ba vị thị vệ đại nhân. Người ta thường nói ” Hễ có mặt là được chia phần “. Mỗi vị lấy một vạn lạng. Còn dư hai vạn để biếu chủ nhân. Diêm huynh bảo ta phân chia có công bằng không?
Diêm Cơ vỗ tay reo lên:
– Công bằng lắm! Công bằng lắm! Tiểu đệ vẫn nói tướng công là một vị đại anh hùng khẳng khái vào bậc nhất thiên hạ.
Mã Hành Không, Từ Tranh và Mã Xuân Hoa nghe Điền Quy Nông đàm luận tự nhiên như chỗ không người, lại tựa hồ ba chục vạn lạng tiêu ngân là vật ở trong túi y rồi. Mã Hành Không đã bị trọng thương lại tức trào máu cơ hồ ngất đi.
Từ Tranh nhìn sư phụ hỏi:
– Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Mã Xuân Hoa tức giận gắt lên:
– Còn làm sao được nữa.
Cô cúi xuống lượm thanh đơn đao dưới đất lên quát:
– Họ Điền kia! Ngươi coi bọn ta là người chết rồi hay hãy còn sống!
Cô vung đơn đao nhảy xổ về phía Điền Quy Nông.
Điền Quy Nông cười đáp:
– Cô nương đừng bức bách tại hạ phải động thủ. Nương tử của tại hạ dễ ăn phải dấm chua lắm đấy.
Thiếu phụ xinh đẹp bĩu môi cười nói:
– Đừng nói nhăng nữa.
Nhưng dường như nàng có vẻ thích thú về lời khinh bạc của Điền Quy Nông.
Mã Xuân Hoa nghe y nói năng vô lễ, phẫn nộ không chịu được xông lại vung đao chém ngang một nhát.
Điền Quy Nông cười nói:
– Trời ơi! Nguy rồi! Nương tử của tại hạ không cho phép tại hạ đánh nhau với nữ nhân.
Y đưa ngón tay đập vào sống đao của Mã Xuân Hoa. Cô cầm đao không chặt tuột tay rớt xuống.
Điền Quy Nông thủ pháp rất mau lẹ. Tay mặt y cướp được chuôi đao. Tay trái nắm lấy cổ tay cô và giơ đao lên như muốn chém xuống cổ cô. Miệng y không khỏi thở dài nói:
– Con người nguyệt thẹn hoa nhường thế này thì tại hạ không thương hương tiếc ngọc làm sao được?
Thương Bảo Chấn và Từ Tranh thấy gã đùa cợt Mã Xuân Hoa liền song song nhảy xổ lại.
Thương Bảo Chấn giơ tay phải lên liệng mũi tiêu vào mắt bên trái y.
Từ Tranh vội vàng quá không kịp lượm binh khí dưới đất, phóng cước đá vào sau lưng đối phương.
Điền Quy Nông xoay mình lại, bỏ đao ra chiêu cầm nã, túm được gót chân Từ Tranh nắm lấy nhấc bổng lên.
Từ Tranh nhảy lộn ngược, bắp chân lại đau đớn vô cùng, bật tiếng kêu thất thanh.
Nguyên một mũi tiêu liệng trúng chân phải gã.