“Dạ…Cái này…” – Rina ngẩn người. Cô vẫn không thể vận hành được pháp lực trong đôi mắt của mình….Ondo lập tức nói: “Rina, cậu đừng cố sức”.
“Đó là Hỏa viêm! Lại còn là Hỏa viêm của Hỏa Long” – Một giọng nói vang lên từ phía sau. Rina giật mình quay sang, người đàn ông mặc một bộ quần áo cổ phục, đôi mắt xanh ngọc bích sáng lên.
“C..cha…” – Rina bàng hoàng.
“Rina, con dám tự ý hành động mà chưa có sự cho phép của cha sao?”
Ferenc liếc sang: “Để sau đi rồi hãy nói. Lucas, phiền anh và Ondo một chút”.
Lucas và Ondo gật đầu, rồi đứng lên trước đội cảnh vệ. Họ sử dụng ma pháp của Thổ, dựng lên một kết giới che chắn ngọn lửa.
“Nhanh lên, Ferenc, bọn tôi không giữ được lâu đâu” – Lucas cắn răng.
Ferenc mỉm cười, bắt đầu vẽ ra pháp trận Thủy viêm phong ấn. Chẳng mấy chốc, một nguồn nước cực lớn trào ra, xô đổ kết giới Hỏa viêm đang vây lấy khu rừng, và được hoàn toàn dập tắt.
Sau khi dập tắt ngọn lửa, Lucas ra lệnh cho cảnh vệ tìm manh mối xung quanh. Rina định dùng sức mạnh của đôi mắt để giúp họ, thì cha cô – Gadfield ngăn lại:
“Con lại định làm gì?”
“Cha…con muốn giúp họ…” – Rina ấp úng. Gadfield lắc đầu: “Con có biết vì sự chậm trễ của con, mà suýt nữa mọi người đã bị thiêu rụi rồi không?”
“Con…” – Rina cúi đầu. Gadfield thở dài, rồi nói: “Đứng ra bên kia đi, để ta qua bên đó, con không cần phí sức như vậy đâu”.
Anders không khỏi lo lắng, thì nghe tiếng đội cảnh vệ của Hoàng gia đang lùng sục xung quanh, anh nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, rồi tìm một chổ ẩn náu khác.
Lucas nhìn quanh: “Có tìm ra kẻ nào khả nghi không?”
“Tướng quân, không có ai. Toàn bộ làng đều bị giết sạch rồi. Thi thể đều đã biến thành tro, chúng tôi không thể xác minh cái chết của họ là gì”.
Anders ló đầu ra tảng đá, nghe trộm cuộc nói chuyện của họ. Lucas thở dài:
“Chậc, nếu như bí thuật của gia tộc Lowry có thể trở lại, thì chúng ta đã đỡ mất công hơn….Quay lại thôi, chúng ta phải về báo cáo với phía Hoàng gia…”
Mọi thứ quay về sự tĩnh lặng như ban đầu….
Ở bên kia mạn rừng, Anders ngồi sụp xuống sợ hãi…Anh giơ đôi bàn tay dính tro của mình, rồi run rẩy:
“Chuyện…chuyện gì vậy chứ”.
Khung cảnh hoang tàn vừa nãy hiện lên tâm trí của anh. Anh không nhớ mình đã làm gì….Chỉ thấy khi tỉnh lại, thì đã thấy ngọn lửa đang bùng khắp làng rồi…
Chợt có tia lửa tí tách hiện lên trên bàn tay của anh, khiến anh dấy lên hoài nghi.
“Mình…rốt cuộc là thứ gì vậy?”