“Tạm tha?”
“Ừ, cho cậu ba ngày dùng trạng thái linh hồn trở lại nhân gian.”
“Á đù! Còn có chuyện tốt thế?”
“Này, cậu nên đọc thêm sổ tay nhân viên của tụi mình đi, điểm tích lũy ban đầu cao thế thì đừng lãng phí. Nếu cậu có thể về lại trái đất, tôi còn tính nhờ cậu về thăm ba mẹ tôi dùm… Ngần ấy điểm này của tôi, có mà ở đây cả đời luôn.”
Nhìn mấy xúc tua nhỏ của cậu ta biến thành màu xanh, nhũn nhẹo nằm trên đất, Bạch Bình Châu có chút không đành lòng mà nói: “Được rồi, dù cho không vì cậu thì tôi cũng muốn tranh thủ quay về xem sao. Trước khi chết tôi còn đang quay điện ảnh đây này, tôi phải về xem quay được tới đâu rồi.”
Vứt nói xong, hình Bạch Bình Châu được phóng to trên màn hình, bên phải viết tên khách hàng chọn hắn.
“**, tới thiệt hả.” Bạch Bình Châu ngẩng đầu đọc chữ trên đó, “Kim Ngọc Phong… ai vậy?”
Thích Vãn Phong: “À, hắn là phó trạm trưởng của trạm vận tải liên sao, là khách quen ở đây. Là nhân loại chuẩn đấy, nhìn dáng vẻ cũng phải hơn 40.”
“Cái đệt má, có phải người không dẫy, ông đây mẹ nó mới 21, lão cũng dám chọn!”
Mặt Thích Vãn Phong hơi khó xử: “Mặc dù lão là khách 4 sao, cậu có thể được cộng 4 điểm, nhưng…. nhưng lão rất nhỏ, nhìn cũng xấu.”
“Ông với lão chơi rồi?”
“Tui không có! Lão cũng chướng mắt tui. Thật ra thì cấp sao của lão vẫn có rất nhiều người muốn cướp.” Thích Vãn Phong nói, “Chẳng qua lần trước có người từ chối lão, bị lão làm khó làm dễ, hai năm liên tiếp chẳng tiếp được khách nào.”
“**, vậy ý này là tui phải tiếp lão?”
“Bạch Bình Châu, cậu làm gì vậy, ông chủ Kim chờ cậu nãy giờ, cậu nhây nổi không?” Quản lý sảnh Hoàng Tinh tinh chạy tới tìm hắn, “Đi mau. Phải làm gì thì tối qua đã thuộc hết mấy cái trong sổ tay rồi ha?”
“Thuộc… ha.” Bạch Bình Châu liếc nhìn phòng giao lưu riêng của mình, đèn xanh nho nhỏ đã sáng lên. Hắn bắt đầu do dự.
“Ầy, chị Hoàng, ông chủ Kim quan trọng thế này, lần đầu tiên, em sợ làm không tốt, hay là chị nhường cơ hội cho những người khác đi…”
“Ý cậu là không nhận phải không? Lần đầu đã tiếp được khách 4 sao thì nên mừng thầm đi ha! Nhanh, nhớ sau khi vào phòng thì nhớ bật nút hẹn giờ lên. Nếu không bật thì không phân điểm cho cậu được đâu.”
Thấy cô không chịu buông, tuy Bạch Bình Châu vẫn còn bận tâm lời Thích Vãn Phong nói, nhưng vẫn can: “Em không đi, em không nhận đơn này!”
“Cậu nghĩ cậu nói là được à?” Hoàng Tinh Tinh cười nhạo, “Nhóc con, đừng tưởng nơi này là trái đất, không nghe lời, chỉ có cậu chịu thiệt mà thôi.”
Bạch Bình Châu cũng mặc kệ mấy câu đe dọa không đáng của cô, vùng mình tránh đi, cũng không biết lên cơn điên gì, chạy xuyên qua đám người chạy lên lầu hai, hét: “Tôi không tiếp là không tiếp! Có giỏi! Thì cô giải nghệ tôi luôn đi!”
Thấy mọi người dưới lầu đều nhìn lên, tâm tính cà tửng của hắn lại sôi lên ùng ục. Hắn giẫm chân lên lan can, hét xuống: “Dù cho là ông trời ông đất đến! Tôi! Cũng! Không! Tiếp!”
Dưới sảnh vang vọng tiếng Bạch Bình Châu còn chưa dứt, cửa lớn nhà thổ ngân hà đã từ từ mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước vào.
Người đàn ông có vẻ hơi kỳ lạ khi đại sản yên tĩnh, đứng đó không bước tiếp. Đằng sau anh còn có hai người khác cũng mặc vest, thấy vậy thì vội vàng tiếp tục dẫn đường.
Tầm mắt mọi người đều hướng về người đàn ông kia. Không vì gì khác, ngoại trừ ngoại hình của người đàn ông, điều thu hút nhất chính là 8 điểm đỉnh cấp chiếu lấp lánh trên đầu, được đo khi anh thông qua dụng cụ đo lường đẳng cấp.
Mà Bạch Bình Châu đang diễu võ giương oai trên lầu lại để ý đến một điều càng khác.
Người đàn ông đang đi tới, là diễn viên hot nhất cả nước, siêu ảnh đế Bạch Hữu Quy.
Anh còn có một thân phận khác, đó là mối quan hệ trừ mẹ hắn Bạch Thiện Sương và hắn ra thì không ai biết, cha ruột hắn.