Đạm Đài Tẫn cũng không ở đây.
Tô Tô nhỏ giọng dò hỏi Xuân Đào.
Xuân Đào kinh ngạc mà nói: “Tiểu thư đã quên sao? Người không cho điện hạ cùng người ngồi cùng bàn, để điện hạ ngồi phòng dưới cùng hạ nhân ăn cơm.”
Tô Tô :…..
Được thôi, có thể, rất mạnh.
Lão phu nhân ngồi ở chủ vị, bên cạnh nam nhân oai hùng nghiêm túc là Diệp đại tướng quân Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu năm nay ba tám, nhìn qua có vẻ đoan chính nghiêm túc.
Vợ cả chết lâu rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa cưới tục huyền.
Diệp Khiếu nói, người chinh chiến sa trường, đầu đều buộc trên lưng quần, không chừng ngày nào đó da ngựa bọc thây không cần thiết cưới vợ cả, làm nàng lo lắng hãi hùng.
Nói thì hay nhưng Diệp Khiếu có ba tiểu thiếp.
Ánh mắt Tô Tô xẹt qua ba di nương, ba người hoàn toàn không giống nhau, mỗi người một vẻ.
Trong phủ cũng có bốn vị công tử và ba vị thiên kim.
Trừ bỏ Tô Tô là con vợ cả duy nhất, các vị huynh đệ tỷ muội khác đều là con vợ lẽ.
Đại công tử cùng Tam công tử là của Liên di nương sinh, Liên di nương là thông phòng thời niên thiếu của Diệp Khiếu, so với Diệp Khiếu thì lớn hơn hai tuổi, tư sắc bình thường, nhưng là bởi vì sinh hạ trưởng tử, nàng ở trong phủ địa vị rất cao.
Ngày thường lão thái thái sẽ để nàng giúp đỡ chưởng quản trong phủ nội trợ.
Đỗ di nương mặt mày mang theo khí phong trần, nàng là mẫu thân của nhị tiểu thư Diệp Lam Âm, cũng ăn mặc diễm lệ.
Lão phu nhân không thích nàng.
Đến vị cuối cùng, Tô Tô nhìn qua, là Vân di nương. So với hai vị di nương kia, nàng xinh đẹp nho nhã ôn nhu, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm đơn giản, cả người giống như đoá hoa thuỷ sen, mang theo khí chất khó lòng giải thích.
Khí chất này, khác với hai vị di nương kia.
Nàng là mẫu thân của Diệp Băng Thường và Tứ công tử, cũng là người mà Diệp Tướng quân sủng ái nhất.
Tuy rằng Tô Tô chưa gặp Diệp Băng Thường, nhưng nhìn Vân di nương có thể đoán được, Diệp Băng Thường là một mỹ nhân.
Cả gia đình ngồi đầy một bàn.
Tô Tô có chút khinh thường Diệp đại tướng quân, bọn họ là giới Tu chân, nhưng không nạp thiếp chỉ duy nhất một đạo lữ.
Mẫu thân Tô Tô chết một trăm năm, cha như cũ mỗi ngày đều thổi sáo cho mẫu thân nghe.
Có đôi khi còn thấy cha gạt lệ.
Đương nhiên, cũng có chút không khí không tốt, ví như tu luyện lô đỉnh. Loại sự tình này cũng chỉ dám sau lưng làm, nói ra là làm người khinh thường.
Nhân loại không mạnh như người tu chân, ngược lại có tật xấu là tam thê tứ thiếp.
“ Tam tiểu thư làm sao vậy, vẫn chưa hết bệnh sao, sắc mặt tái nhợt như vậy?” Vân di nương ôn hoà hỏi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Tô.
Tô Tô cũng buông đũa.
Tối qua nàng không ngủ ngon, cảm giác chỉ sợ thiếu niên phía dưới đột nhiên bạo ra, bóp cổ nàng.
Trợn tròn mắt đến hừng đông, chịu đựng không nổi mới chợp mắt chốc lát.
Vân di nương nói chưa dứt lời, vừa nói việc này, Diệp Khiếu buông đũa, không vui liếc Tô Tô : “ Lần trước ở cung yến chuyện con với trắc phi Lục hoàng tử đã truyền đến tai Thái Hậu, Thái Hậu muốn con hôm nay vào cung.”
Tô Tô chỉ có thể vâng một tiếng.
Xấu số quá , chuyện này không phải nàng làm mà hiện tại phải cõng một đống nồi.
Lão phu nhân không để tâm can nhi tử mình chịu uỷ khuất, lập tức nói : “ Khiếu nhi, Tịch Vụ còn nhỏ, lần trước nhà mình tỷ muội phát sinh xung đột nên có hiểu lầm. Nói nữa, đại a đầu cũng không đến mức cùng Tịch Vụ so đo, nói đúng không Vân di nương?”
Vân di nương cười cười : “ Vâng.”
Tô Tô tươi cười, nhìn ra vài phần miễn cưỡng. Cũng vì khuê nữ nhà mình chịu uỷ khuất, còn phải cười tha thứ hung thủ.
Vân di nương trong lòng khẳng định không dễ chịu.
“ Tam nha đầu đến lúc đó vào cung, con che chở cho nó nhiều chút.” Lão phu nhân dặn dò Diệp tướng quân.
Diệp Khiếu thở dài, cũng không dám ngỗ nghịch với lão nương, gật đầu :” Thái Hậu khoan thứ, sẽ không cùng tiểu bối so đo, thái độ của Tịch Vụ tốt một chút là chuyện sẽ qua.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tô Tô, ý bảo nàng đừng sợ.
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, có Diệp tướng quân ở đây, ít nhất Thái Hậu sẽ không quá mức trách cứ.
…..
Tô Tô tiến cung bằng xe ngựa, nhận mệnh đi lễ rửa tội mưa rền gió dữ.
Một nha đầu lại, hành lễ nói : “ Tướng quân nói, thỉnh cầu Tam tiểu thư từ từ.”
Chờ cái gì?
Thật mau Tô Tô sẽ biết.
Một lát sau, Đạm Đài Tẫn từ trong phủ đi ra.
Hắn đi ra cùng với Diệp gia đại đường tương phản.
Tô Tô nhớ tới Xuân Đào từng nói …. Đạm Đài Tẫn ăn cơm với hạ nhân.
Tô Tô nhìn khí sắc của hắn, suy đoán hắn đại khái phát sốt.
Ở mặt băng quỳ lâu như vậy, ai mà chịu nổi.
Đạm Đài Tẫn mới lên xe ngựa, Tô Tô nhíu mày nói : “ Ngươi đi xuống.”
Thiếu niên nhấp nhấp khoé miệng, lại xuống xe.
Hắn đã có thói quen với Diệp Tịch Vụ, nhìn hắn không vừa mắt nàng thủ đoạn ác độc không dứt, phỏng chừng lần này muốn nhìn hắn đi theo xe ngựa.
Xe ngựa động, Tô Tô cảm thấy không đúng, vén mành lên xe,phát hiện trán Đạm Đài Tẫn có một tầng mồ hôi mỏng đang chạy theo xe ngựa.
Tô Tô đành phải nói rõ một chút : “ Ý của ta là ngươi không cần tiến cung.”
Thiếu niên đột nhiên ngước mắt.
Phía sau hắn có rất nhiều cửa hàng khai trương, lượn lờ ở nhân gian cũng làm hắn có nhiều thêm một chút nhân khí.
Tô Tô không thể không nhìn thẳng vào, người trước mắt này nhiều năm sau sẽ thành Ma Vương ai nghe cũng sợ vỡ mật, bây giờ hắn chỉ là một phàm nhân.
Nhìn xinh đẹp mà suy nhược, không có chút công kích.
Tiên môn sư đệ Phù Nhai còn mạnh hơn hắn.
Màu da hắn rất trắng, lộ vài tia bệnh khí.
Tô Tô nghĩ đến, nếu nhiệm vụ mình mà thành công, thiếu niên trước mắt vĩnh viễn không là Ma vương thức tỉnh chỉ là một người bình thường mà thôi.
Bế tắc đã được giải, tư duy chợt thông thấu. Tô Tô đột nhiên cũng không run, eo cũng thẳng.
Lại liên tưởng đến nhược khí Phù Nhai, hai ngày nay Tô Tô ngược đãi Đạm Đài Tẫn có chút áy náy.
Nàng đạo hạnh không thâm, tâm tình không đủ, đứng trước hắn nghĩ đến đống bài vị kia lúc đó còn cảm thấy hả giận.
“ Thất thần làm gì, ta nói ngươi về đi.”
Đạm Đài Tẫn nhìn xe bay ra nhàn nhạt sương trắng, giọng nói khàn khàn : “ Tướng quân nói, Thái Hậu truyền ta tiến cung.”
Tô Tô theo bản năng nói :” Cha ta lừa ngươi đó, ông ấy biết Thái Hậu có ý làm khó, để ngươi theo ta, như thế Thái Hậu sẽ trút giận lên ngươi.”
Đừng nhìn Diệp đại tướng quân như thế, kỳ thật tính tế không thua người, nếu không sẽ không có địa vị cao như thế ở Đại Hạ.
Vì làm cho Thái Hậu không động vào đích nữ của mình, lại có thể để mặt mũi cho Thái Hậu liền đẩy một người ra làm lá chắn.
Đạm Đài Tẫn là người thích hợp nhất, hắn đi như vậy, Thái Hậu nghĩ đến Lục hoàng thử Đạm Đài Tẫn sợ là bị lột da.
Nàng gọn gàng dứt khoát chỉ ra lợi hại.
Đạm Đài Tẫn mắt nâng lên, không nói một lời nhìn Tô Tô.
Trước mắt thiếu nữ ngẩn người, giống như cũng ý thức được chính mình nói gì đó không được nói.
Trong mắt nàng có chút ảo não chợt lóe mà trở lên lãnh ngạnh.
“ Ý của bổn tiểu thư là ngươi đã là một người từng bị thái giám cung nữ đều có thể làm nhục, vào cung chỉ làm ta mất mặt. Cút về trong phủ đi, đừng cản trở ta nhìn thấy Lục điện hạ.”
Hắn rũ mắt xuống đất, gằn từng chữ lạnh lùng nói :” Là thân phận ta bất kham, bôi nhọ tam tiểu thư.”
Trong lòng Tô Tô bắt đầu khóc đấm tường.
Làm Diệp Tịch Vụ mà khó khăn quá đi!
Nhưng trên mặt nàng chỉ có thể nâng cằm, chỉ bảo hắn cút về đi.
Đạm Đài Tẫn dừng chân, rốt cuộc không đi theo xe ngựa của Tô Tô nữa.
Xe ngựa chạy xa, Tô Tô nhịn không được, lặng lẽ thò đầu ra.
Nàng quay đầu lại nhìn, Đạm Đài Tẫn còn đứng tại chỗ, nhìn về phương hướng của nàng.
Cách quá xa, biểu tình của hắn Tô Tô nhìn không rõ.
Nàng đỡ trán, lại làm nhục hắn, tương lai nếu nhiệm vụ thất bại, Đạm Đài Tẫn mà thức tỉnh, chắc chắn sẽ giết nàng đầu tiên.