Mạnh Nghị bước vào Tư các, thành thạo hàn huyên vài câu với ông chủ liền có tiểu nhị dẫn bọn họ đến nhã gian. Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Nghị liền nói dị tượng vừa rồi cho Tạ Lăng Du, những người này khả năng cao là được sắp xếp ở đường phố để kịp thời nghe ngóng tin tức.
Tạ Lăng Du nghe xong, liền nói cho Mạnh Nghị ý nghĩ lúc trước của mình: “Ngươi cảm thấy những người này là do ai phái tới?”
Mạnh Nghị suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không chắc nữa, có thể là Trọng Lục đang tìm hiểu tin tức của “Lục” và “văn”, hoặc có thể là nhãn tuyến của các tổ chức đó trong kinh thành.
Nghĩ theo hướng đó, dường như chuyện này không có một chút manh mối nào.
Tạ Lăng Du lại không cảm thấy như vậy. Nếu là như vậy thì mắt thấy triều đình yên bình nhưng phía sau lại đang ngầm nổi sóng.
Trọng Lục quan tâm đến tổ chức trong dân gian đến vậy, chứng minh nó cũng có một tầm uy hiếp nhất định đến Trọng Lục.
Có lẽ là danh vọng, hoặc là nắm giữ một cái gì đó.
Hắn càng có khuynh hướng là vế sau. Nhưng loại chuyện này không thể vội, sự u sầu của phụ thân đã nói lên hết thảy. Cũng may có người ở trong bóng tối mở ra cho ông một cánh cửa, cho ông thấy được một tia hy vọng.
“Không vội, nếu đúng như những gì chúng ta suy đoán, chúng ta lại càng không thể rút dây động rừng kéo theo phiền toái.”
Mạnh Nghị gật đầu: “Ta âm thầm sai người đi tìm hiểu…”
“Hai vị công tử, sương sáo tới rồi.” Tiểu nhị cười tươi như hoa.
Tạ Lăng Du cười với hắn. Đợi người đi rồi, vỗ vai Mạnh Nghị: “Chuyện này giao cho ta.”
Mạnh Nghị sửng sốt: “Ngươi gánh việc của ta làm gì?”
Tạ Lăng Du chậm rãi ăn một miếng sương sáo, ra vẻ bí ẩn nói: “Suỵt, huynh đệ ta tự có cách.”
Nói đến cũng rất đáng tiếc.
Từ nhỏ hắn rất thích học võ. Khi còn bé còn từng muốn làm đại tướng quân bình định Bắc cương, nhưng sau đó phụ thân nói với hắn rằng văn võ chỉ cần tinh thông một cái là được, sau này lớn lên hắn cũng dần dần hiểu ra.
Quyền thế của phủ Thừa tướng càng ngày càng lớn mạnh, nếu nắm giữ thêm binh quyền sợ rằng sẽ công cao hơn chủ, trở thành kiêng kị lớn nhất của Trọng Lục.
Lúc đó Trọng Lục vừa mới kế vị, hắn lấy cớ du lịch đi Tử Châu một chuyến. Trời cao hoàng đế xa, một mình hắn làm việc vô cùng thuận tiện.
Tạ Lăng Du nhận nuôi một nhóm trẻ mồ côi ăn xin, giao cho bạn thân hắn – Hạ Úy mấy năm gần đây dạy bọn nhỏ rất tốt, những người này chỉ thề trung thành với một mình hắn.
Hạ Úy là “phụ tá đắc lực” của Tạ Lăng Du. Mẫu thân của hắn là một nữ nhi trong nhánh của Tạ gia, Hạ gia có thể nói là một gia tộc thương nhân dựa vào Tạ gia, không biết nhiều về sóng gió ngầm trong triều đình.
Cũng như vậy, đám quyền thần bao gồm cả Trọng Lục cũng sẽ không chú ý đến một gia tộc nhỏ như thế, chỉ riêng nội đấu của triều thần cũng đủ làm Trọng Lục đau đầu.
Tạ gia mấy năm nay giấu tài, bo bo giữ mình. Tạ Lăng Du là đại công tử tuổi còn trẻ đã là nhân vật phong vân nổi danh trong thành, người đời đều biết đại công tử tài học hơn người, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lễ độ.
Nhưng không có ai biết, đại công tử lại đã từng là một chàng thiếu niên muốn làm tướng quân. Đại công tử mơ về giáp sương băng giá nơi biên cương, ra trận giết địch khắp bốn phương, hiện giờ lại chỉ có thể ở trong một kinh thành không nhỏ không lớn nuôi cá trồng hoa, làm một công tử nho nhã nổi tiếng khắp kinh thành.
——————
Hai người ăn xong sương sáo, thương lượng với nhau một chút kế hoạch sau đó. Mạnh Nghị thanh toán hóa đơn, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tạ Lăng Du nhấc chân đi theo, mới vừa vượt qua cửa. Đón một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn ngẩng đầu, chỉ kịp thấy áo gấm trắng họa tiết vàng, vô cùng tao nhã.
Tạ Lăng Du không khỏi tò mò quay đầu lại, chợt đụng phải một đôi mắt phượng cục kỳ đẹp. Trong mắt y như phảng phất một tầng sương, lại bị đuôi mắt phiếm hồng tỏa ra một cảm giác diễm lệ.
Nam nhân đeo mặt nạ hồ ly, thoạt nhìn thật sự rất giống yêu tinh hút hồn người. Lúc này “yêu tinh” cười nhẹ với hắn, đôi mắt phượng híp lại, ánh mắt sáng ngời, thật sự là rất đẹp.
Tạ Lăng Du hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta như vậy là rất bất lịch sự, ngượng ngùng chắp tay với nam nhân này, vội vã xoay người chạy theo Mạnh Nghị.
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi tai đỏ bừng của Tạ Lăng Du, nở nụ cười đầy ẩn ý. Y ngắm nhìn ngọc bội bên hông, dưới ánh sáng dịu nhẹ có thể mơ hồ nhìn thấy được chữ phía trên – “Quyết”.