Mấy ngày liền bão tuyết không ngừng rơi, đến tận bây giờ mới có chút ngừng lại. Hiện tại, trên bầu trời chỉ còn những bông tuyết nhỏ bay linh tinh, bị gió thổi qua liền bay thẳng lên mặt người.
Ra khỏi Trường Nhạc cung, bên ngoài đã có mười cung nhân đang cúi đầu đứng bên cạnh ngự giá[3].
[3] Ngự giá: Kiệu của Hoàng Đế ngồi.Hoàng Đế cũng không có ý muốn đuổi đi, Tiết Tĩnh Xu đành phải đi theo ở phía sau hắn, hơn mười cung nhân kia khiêng ngự giá đuổi theo ở phía sau.
Bên trong Trường Nhạc cung, Xảo ma ma hỏi: “Sao? Hoàng Thượng đi cùng Tiết tiểu thư sao?”
Một gã tiểu nội thị nói: “Đi rồi, nô tài nghe thấy Hoàng Thượng lệnh Đức công công chuẩn bị kiệu cho Tiết tiểu thư, còn đi cùng nàng dưới trời tuyết, đã ra khỏi Trường Nhạc cung”.
Xảo ma ma khoát khoát tay để hắn đi xuống, quay đầu vui vẻ nói: “Theo lão nô thấy, Hoàng Thượng cũng có ý với vị Tiết tiểu thư này”.
Thái Hoàng Thái Hậu tựa ở đầu giường, trên người được chăn mềm che kín, sắc mặt không được tốt như trước. Bà cười miễn cưỡng, chỉ nói: “Từ trước đến nay Hoàng Thượng vẫn luôn hiếu thuận.”
Cung nữ bưng chén thuốc đi vào, Xảo ma ma duỗi tay tiếp nhận, múc một muỗng thổi nguội rồi cẩn thận đưa tới bên miệng Thái Hoàng Thái Hậu, “Ngài cứ yên tâm đi, nếu Hoàng Thượng đã đáp ứng với ngài thì nhất định sẽ nói được làm được”.
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, hắn sẽ làm được…”
Nhưng mà, đến cuối cùng thì bà phải dùng đến bệnh nặng của bản thân mà khiến Hoàng Đế thỏa hiệp, lấy cô nương của nhà mẹ đẻ. Vậy thì về sau, chí ít Hoàng Thượng đối với nàng có chút kính trọng. Tuy nhiên sự thân cận tín nhiệm thì sợ là sẽ không có.
Mặc dù bà không hối hận vì đã tranh thủ lợi ích cho nhà mẹ đẻ, thế nhưng khi nghĩ đến cũng không tránh khỏi có không ít phiền muộn.
“A Xảo, theo ý của ngươi thì đứa nhỏ kia như thế nào?”
Xảo ma ma biết rõ thái độ của Thái Hoàng Thái Hậu đối với Tiết cô nương kia là cực kỳ hài lòng, nếu không cũng đã không ở trước mặt Hoàng Đế mà tán dương như vậy. Bởi vậy bà cũng khen: “Lão nô đã gặp qua bao nhiêu cô nương, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy được Tiết tiểu thư mang dáng vẻ xuất trần, nàng ăn mặc vô cùng trong trắng thuần khiết, lại khoác áo choàng ngân hồ. Vừa vào cửa thì lão nô còn tưởng rằng là Tuyết tiên tử hạ phàm.”
Thái Hoàng Thái Hậu bị nàng chọc cười, “Ngươi nha, mở miệng nói chính là cái gì cũng ngọt.”
Bà suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu Hoàng Thượng đã ban thưởng lễ ra mắt, ta cũng không ngại đưa thêm một phần, ngươi chuẩn bị một chút rồi sai người đưa đi đi.”
Hôm nay bà cùng Hoàng Đế liên tục ban thưởng, tin rằng những người có mắt cũng có thể đoán được địa vị của đứa bé kia sau này như thế nào.
Tiết gia từ trước tới nay ẩn giấu vật trân quý, vắng vẻ vị Tam tiểu thư này rất nhiều năm. Hy vọng hiện nay bọn họ có thể thấy được rõ ràng, thừa dịp vẫn chưa tính là quá muộn mà đền bù một chút, tránh cho sau này nàng và nhà mẹ đẻ không thân thiết.
Ngoài Trường Nhạc cung không xa có một vườn hoa nhỏ, bên trong vườn có một vài nhánh hồng mai đã nở ra.
Hai cung nữ vịn nhánh hoa vui đùa ầm ĩ, khóe mắt thoáng nhìn qua thấy một màu vàng chói, vội vàng hấp tấp quỳ xuống.
Hoàng Đế cũng không để ý tới, một gã nội giám ở phía sau hắn vội vàng hướng về hai cung nữ kia khoát khoát tay, cho các nàng lui ra.
Cung nữ lui ra phía ngoài nhịn không được vụng trộm quay đầu lại nhìn một cái, cung nữ tuổi ít hơn chút nhỏ giọng hỏi người còn lại, “Tỷ tỷ, cô nương đi cùng bệ hạ là ai vậy?”
Cung nữ lớn tuổi hơn một chút cũng chỉ là cỡ mười lăm mười sáu tuổi, nàng rất nhanh nhìn Hoàng Đế một cái, rồi lại đưa mắt chuyển tới trên người Tiết Tĩnh Xu. Quan sát trên người nàng một cái lại sợ bị người phát giác, rất nhanh liền quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có chút phức tạp, “Không biết rõ, chắc là tiểu thư của một vị đại thần nào đó.”
“À”, tiểu cung nữ đột nhiên thở nhẹ, “Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy bệ hạ ở cùng một chỗ với vị cô nương nào. Tỷ tỷ, ngươi nói cung bên trong có phải có nương nương hay không?”
Một vị cung nữ khác vội nói: “Đừng nói nữa, những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể nghị luận, đi nhanh đi.”
Tiểu cung nữ che miệng, không dám nói nữa, hai người cúi đầu vội vã rời đi.
Hoàng Đế dừng chân ở dưới tán hồng mai.
Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn lại,vườn này rất nhỏ, trừ hai cung nữ vừa rồi, trong vườn cũng không có người nào khác.
Ngự giá cũng đuổi đến sau lưng, lại theo sát ở phía sau của nội giám với Tuệ Hương, chẳng biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức lui xuống, xung quanh trong vòng vài chục bước chỉ còn hai người, nàng cùng Hoàng Đế.
Tuyết rơi lả tả phủ lên mai đỏ. Đầu cành cánh hoa đỏ tươi như son, ẩn hiện trong tuyết trắng làm say lòng người.
Hoàng Đế vẫn không có ý mở miệng, Tiết Tĩnh Xu cũng không dám nói chuyện, chỉ lặng lẽ yên tĩnh đứng ở phía sau hắn.
Không bao lâu sau, bên ngoài hoa viên truyền đến một chút động tĩnh, là Đức Lộc đi chuẩn bị kiệu trở về.
Hoàng Đế xoay người nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu.
Cho dù đã có ít kinh nghiệm nhưng bị hắn nhìn lần nữa thì Tĩnh Xu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nàng buông lông mi xuống, đôi môi mấp máy nhẹ, ngón tay lặng lẽ níu chặt áo choàng.
Đột nhiên một cành mai đỏ được đưa đến trước mắt, tuyết đọng trong nhụy hoa run rẩy như có như không muốn rơi xuống.
Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên, lần đầu tiên quên cả quy củ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, mặc dù rất nhanh đè nén lại nhưng một cái nhìn kia cũng làm cho nàng thấy rõ dung mạo trẻ tuổi của Hoàng Đế.
Hoàng Đế có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, thời điểm hắn vẫn còn là Hoàng tử thì từng có người đùa rằng Lục Hoàng tử là kẻ bất tài vô dụng, chỉ được có khuôn mặt. Nhưng mà, sau khi hắn lên ngôi thì đã không còn ai dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn nữa. Những người năm đó từng giễu cợt hắn cũng đã không còn cơ hội để mở miệng nói chuyện nữa rồi.
Ý thức được bản thân thất lễ, Tiết Tĩnh Xu gấp rút phúc phúc thân, “Hoàng Thượng thứ tội”.
Hình như Hoàng Đế cũng không thèm để ý đến, cành mai đỏ kia vẫn như cũ ở trước mặt nàng.
Tiết Tĩnh Xu không biết hắn có ý gì, chần chừ một chút sau đó liền duỗi tay tiếp nhận, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế gật đầu, đứng chắp tay, “Đức Lộc, đưa Tiết cô nương lên kiệu.”
Thanh âm của hắn cũng không lớn nhưng Đức Lộc đứng cách đó vài chục bước lập tức hiểu ra chạy lên trước, đáp một tiếng: “Vâng, mời Tiết cô nương theo nô tài lên kiệu.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu rồi lại thi lễ một cái, “Thần nữ cáo lui”.
Nàng cầm cành mai đỏ, chậm rãi đi ra khỏi vườn hoa nhỏ, đi hướng về phía nhuyễn kiệu đang chờ.
Tuệ Hương đứng ở bên cạnh kiệu, thấy Tam tiểu thư đi về phía mình. Thấy được nàng khoác áo choàng tinh xảo màu trắng như tuyết, kiều diễm cầm cành hoa mai ướt át trong tay, những bông tuyết bay múa đầy trời, như một vị tiên nữ rơi từ trời cao xuống phàm trần, từng bước từng bước vào trong thế gian trần tục này.
Tuệ Hương chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, Tam cô nương này từ trước vẫn không được coi trọng lại bị người khác quên lãng ở phía ngoài thành, thậm chí ngay cả kiện áo choàng như vậy cũng không có cho nàng. Có lẽ từ nay về sau, chỉ sợ là nàng sẽ bay được lên cành cao khiến cho tất cả mọi người muốn trèo cao cũng không nổi.
——————-
Editor: Thực sự là đến tận chương này rồi vẫn không biết tên nam chính a~~ *gãi gãi đầu*.
Beta: chắc nam chính họ Hoàng tên Đế, nhũ danh gọi Hoàng Thượng. *che miệng cười trộm*