Chu Thanh Lạc lại dùng lực, mặt không đổi sắc: “Tiên sinh, mời ngài thanh toán 12 tệ.”
Dây xích vàng trung thực móc ra một tờ 100 tệ đập vào ngực Chu Thanh Lạc, hành động tuy sợ hãi nhưng vẫn hung tợn, “Mày đợi đấy, bố mày đập chết mày.”
Chu Thanh Lạc nhận tiền, thuận thế buông tay. Cậu đang định rời đi, lại nghe tiếng dây xích vàng hét to một tiếng, gầm lên: “Đm, ông chủ, máy tính này bị làm sao đây?”
Giọng nói của hắn vì sợ hãi mà trở nên the thé.
Mí mắt Chu Thanh Lạc nâng lên một cái, suýt thì bị doạ chết.
Trên màn hình là hình ảnh một người phụ nữ thắt cổ trên cây, hai chữ S và B còn bay trước mặt, máu chảy rào rào ra ngoài.
Tấm hình này lúc đầu bán trong suốt, còn có thể nhìn được màn hình game, dây xích vàng tuỳ tiện kick chuột, hiệu quả thị giác của bức ảnh dần tăng cường, giống như muốn chui ra khỏi màn hình để đoạt mạng người, vô cùng sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy dây xích vàng bị doạ tới xoắn người lại, Chu Thanh Lạc cảm thấy hình ảnh này có chút hiệu quả hài hước.
Quản lý quán net chạy tới, cũng bị doạ hết hồn, nhưng lại không thể tắt được, cuối cùng mồ hôi đầy đầu đưa ra kết luận, “Rõ ràng là máy tính của anh bị người ta hack rồi.”
Chu Thanh Lạc gấp tờ tiền 100 tệ mà dây xích vàng đưa cho cậu rồi bỏ vào túi, nghiêm túc mở miệng: “Chắc vậy, là trời cao có mắt, dù sao thì ba thước trên đầu có thần linh(*).”
(*) 头顶三尺有神明,不畏人知畏己知: Trên đầu ba thước có thần linh, không sợ người biết chỉ sợ mình biết. Ý chỉ dù làm gì xấu xa mà không ai biết đi nữa thì vẫn có thần linh nhìn thấy.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Thanh Lạc, yên lặng một lúc, cuối cùng có người không nhịn được cười, cười phụt ra thành tiếng.
Có người mở miệng, những người khác cũng sẽ không khách khí, cười ha ha thật to theo, hình như lúc bình thường đã không ít người bị dây xích vàng bắt nạt, giờ muốn mượn cớ cười nhạo hắn ta.
Là một blogger hài hước có tiếng trên mạng, Chu Thanh Lạc luôn luôn biết cách hấp dẫn đám đông, chọc cười mọi người.
Cậu cười như không cười bổ sung thêm một câu: “Kim tiên sinh, ra khỏi nhà, cần phải tuân thủ nghiêm chỉnh giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”
Dây xích vàng chỉ vào mũi Chu Thanh Lạc, vừa mắng vừa ra khỏi quán net: “Mày chờ đó, mày chờ bố mày đó.”
Mọi người lại càng cười vui vẻ hơn, quản lý quán net đã gấp đến mồ hôi đầy đầu, sử dụng mọi kĩ năng rồi mà cũng không giải quyết được, hình ma treo cổ quá lâu, nhìn lâu rồi cũng không đáng sợ nữa.
Chu Thanh Lạc đang định đi, quản lý quán net tuyệt vọng quá bất chấp túm lấy tay cậu, “Mấy shipper giao đồ ăn các cậu nhân tài đông đúc, hay cậu thử xem sao đi?”
Chu Thanh Lạc: “?”
Quản lý quán net mặt vô cùng chân thành: “Trên mạng có rất nhiều clip, nói mấy anh shipper biết vẽ tranh, biết cắm hoa, biết lập trình, biết thiết kế nội thất, biết ba ngoại ngữ, nghe nói còn có cả bằng tiến sĩ nữa.”
Chu Thanh Lạc không nói gì nhìn anh ta, rất muốn nhắc nhở anh ta, đừng có mà tin mấy cái clip trên mạng, nếu không về già sẽ rất dễ tích trữ thực phẩm chức năng(*).
(*) Nói về hiện tượng nhiều người sau khi xem những video quảng cáo thực phẩm chức năng trên Douyin, Kuaishou,… thì mua một đống về nhưng chưa chắc đã dùng (Bị clip quảng cáo dắt mũi).
Cậu cười hiền hoà, “Đừng có mà buôn bán nỗi lo, shipper đồ ăn không cạnh tranh gay gắt như vậy đâu.”
Chu Thanh Lạc đang định đi, liếc mắt một cái, lơ đãng nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế 26.
Rõ ràng hắn ta đang lập trình mà!
Giống như diễn viên trong phim, ngón tay thon dài của hắn lướt trên bàn phím đen, từng chuỗi kí tự trắng nhảy ra trên màn hình đen.
Người con trai này cũng xấp xỉ tuổi cậu, hắn vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình, sống mũi rất cao, đường nét lập thể, nhìn nghiêng rất đẹp trai.
Chỉ là da trắng xanh, sắp hoà vào làm một với áo sơ mi trắng sạch sẽ trên người hắn.
Rõ ràng là người sạch sẽ, nhưng lại là cái đẹp đẹp ác liệt.
Chu Thanh Lạc nghĩ không biết người này có phải là minh tinh đang quay phim hacker tác chiến không.
Cậu quan sát bốn phía, nhìn xem có máy quay phim gì đó đang quay không, nhỡ đâu cậu vô tình làm diễn viên quần chúng trong đó thì sao?
Bằng không thì ai lại lập trình ở quán net giữa thành thị với nông thôn như vậy chứ.
Quản lý quán net vẫn gửi gắm hi vọng lên người Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc hắng giọng một cái, chỉ người đang ngồi máy 26: “Anh ta có thể giúp anh đó.”
Vừa đúng lúc người kia đã gõ xong, ngón tay thon dài gõ cạch xuống phím Enter, tắt trang web, rút USB ra.
Quản lý quán net nhìn thấy hi vọng mới, cảm kích nhìn Chu Thanh Lạc, vô cùng tốt bụng nhắc nhở cậu: “Em trai, người vừa nãy họ Hạ, không phải họ Kim, cậu đừng có mà nhìn thấy người ta đeo dây chuyền màu vàng mà gọi người ta là họ Kim chứ.”
Chu Thanh Lạc: “…” Anh đã biết quá nhiều rồi.
Quản lý quán net quay đầu nhờ số 26 giúp đỡ: “Người anh em, có thể giúp tôi xem cái máy tính này bị làm sao được không?”
Người con trai đó quay đầu, Chu Thanh Lạc không nhịn được mà chậc thành tiếng, hoá ra hắn ta không chỉ có góc nghiêng đẹp trai, mà chính diện lại càng đẹp trai hơn, ngũ quan lập thể rõ ràng, sắc bén lãnh cảm, dễ dàng khiến cho một đám người kinh ngạc với vẻ đẹp của mình, trở thành tiêu điểm.
Mặt hắn giống như được đánh khối, ngay cả động tác quay đầu cũng có kĩ xảo của nam chính Mary Sue.
Chu Thanh Lạc nhìn hắn như đang thưởng thức một pho tượng kinh thế hãi tục, lúc lướt qua yết hầu của hắn, cậu hơi chậm lại.
Phía động mạnh chủ bên phải yết hầu của hắn có một hình xăm.
Hình xăm đó chính là loài hoa quý báu nhất, một đoá hoa hồng Juliet nở rộ, bên cạnh hoa hồng còn có hai chữ cái, YS.
Chữ cái và hoa tươi quấn quýt lấy nhau, dường như ẩn chứa rất nhiều câu chuyện.
Da trắng, hình xăm, sơ mi trắng, người trước mắt và hình bóng ân nhân cứu mạng trong đầu cậu dần dần trùng khít.
Thật là, đi mòn giày sắt tìm không thấy(*).
(*) Cả câu 踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫: Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra.
Chu Thanh Lạc khống chế suy nghĩ của mình, cố gắng không để mình nhìn không gấp như “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ Đại Minh không”(*).
(*) Một câu nói kinh điển trong Hoàn Châu cách cách.
Chàng trai không để ý tới ánh mắt tha thiết của cậu, nhìn ông anh quản lý quán net, lạnh lùng nói: “Khoảng mười giây nữa là trở lại bình thường.”
Quản lý: “Sao cậu biết hay vậy?”
Người nọ tựa như thế mà không phải thế nói: “Tôi hack đó.”
Tất cả mọi người: “…” Ra vẻ ai không biết, sĩ diện quá mà.
Có điều ánh mắt hắn quá lạnh, hình xăm lại quá ngang tàng, mặc dù đẹp trai nhưng nhìn giống như nhân vật phản diện lúc nào cũng mang theo ám khí bên người, giết người như ngoé, không ai lên tiếng.
Người nọ ung dung thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người giống như đang so tài, yên lặng nhìn chằm chằm vào máy tính đếm ngược.
Quả nhiên, mười giây sau, máy tính đã tắt.
Chàng trai đứng lên, lạnh lùng nói: “Khởi động lại là được.”
Quản lý khởi động máy, quả nhiên máy tính trở lại bình thường, không có vấn đề gì nữa.
Chu Thanh Lạc: “…” Xăm lên huyệt mệnh môn, dùng bức ảnh mát mẻ thoát tục như vậy để hack máy tính người khác, ân nhân cứu mạng của cậu thật có cá tính.
Quản lý: “Trai đẹp ơi, cậu muốn đến quán chúng tôi làm quản lý không?”
Chu Thanh Lạc tưởng anh ta đang nói chuyện với cậu, lập tức đáp lời: “Bao nhiêu tiền một tháng?”
Quản lý: “Tôi đang hỏi cậu ta, chỗ chúng tôi tạm thời chưa tuyển bảo vệ.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Chàng trai dường như không hứng thú nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cười như không cười nhìn Chu Thanh Lạc một cái, nhấc chân đi ra khỏi quán net.
Chu Thanh Lạc vội vàng đi ra ngoài cũng, gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Chân dài thật là giỏi quá mà, bước chân dài, đi nhanh vãi.
Người nọ quay đầu, Chu Thanh Lạc vội vàng chạy tới.
Mũ bảo hiểm của cậu gắn một cây hướng dương trong Plants & zombies bằng bông, cậu vừa chạy, hoa hướng dương cũng lắc lắc theo.
* Hướng dương trong Plants & Zombies

Chu Thanh Lạc chạy chậm tới trước mặt hắn, kéo mũ bảo hiểm xuống, chỉnh lại tóc rối loạn, cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy anh rồi, tôi là Chu Thanh Lạc, hai tuần trước tôi uống nhiều ở quán bar rồi ngất xỉu, là anh gọi giúp 120 đưa tôi đến bệnh viện đúng không?”
Khuôn mặt người đối diện lạnh lùng, hắn không nhìn cậu mà vẫn nhìn chằm chằm sang chỗ khác.
Đuôi mắt hắn xếch cao, vị trí con ngươi có hơi cao, màu sắc nhạt hơn người thường, giống như mắt sói, nhìn có lệ khí không nói rõ được, khiến cho người ta không lạnh mà run.
Hắn không trả lời, Chu Thanh Lạc coi như hắn thầm chấp nhận.
Chu Thanh Lạc thấy mắt hắn đang nhìn mũ bảo hiểm.
Không hiểu sao, hình như mọi người đều cảm thấy hứng thú với đồ chơi trên mũ bảo hiểm của shipper, Chu Thanh Lạc đã bị người ta nhổ mất mấy cái rồi.
Cậu vội vàng rút giác hút ra, đưa hướng dương bông cho hắn, siêu hào phóng, siêu hào khí nói: “Anh thích cái này hả? Cho anh này.”
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tống: Vợ tui rất thích tui nha.
| |