Một người phụ nữ đứng tuổi bước vào phòng, trên tay là một cốc sữa nóng. An Ngôn đón lấy nó hớp một ngụm, rồi trả cho cho bà, mi tâm rũ xuống kèm câu nói:
– Con không đói, cảm ơn Vú.
An Ngôn rất lễ phép với bà, nghe đâu bà chính là người chăm sóc Nam Môn Thần từ lúc còn đỏ hỏn. Người hầu trong biệt thự còn đồn thổi như thật rằng bà thương Nam Môn Thần hơn cả Thẩm Bình [mẹ Nam Môn Thần]
Dù thật hư chưa rõ, nhưng dung mạo của bà thật sự đẹp, thời trẻ chắc chắn là sắc nước hương trời.
– An tiểu thư…
Mộc Bình dùng ánh mắt triều mến nhìn cô gái, thật sự cô gái giống bà thời trẻ, sa cơ lỡ vận.
– Vú gọi con là An Ngôn được rồi, như cách Vú gọi anh Môn Thần ấy.
Mộc Bình xoa đầu cô gái nhỏ.
– Ừ… An Ngôn… Môn Thần tính nó không xấu, con thông cảm cho nó nhé, từ lúc dung mạo bị hủy, cha lại chết, nên nó hay cáu bẩn.
An Ngôn sốc, cô không biết cha của Nam Môn Thần đã mất, ngày cất bước vào khuôn viên vàng son này, bày vị cha chồng cô còn chưa thấy, nói gì tới việc hay biết ông đã không còn trên cõi đời.
– Vú ơi… Tại sao bày…
An Ngôn ngưng lời, đôi mắt kinh sợ, nam nhân ác ma đã về, hắn đứng ở cửa trừng mắt nhìn cô.
– Ai cho phép cô nhắc đến cha của tôi!
Nam Môn Thần xông tới bóp cổ nữ nhân dán thân thể mỏng manh vào tường, quay qua nhìn vú nuôi bằng tầm mắt nóng nực, bắn giọng như cọp gầm:
– Ra ngoài!
Thấy Mộc Bình lưỡng lự không muốn đi, hắn phi dao lướt ngang tầm mắt bà, mũi dao cắm vào hông tâm của cửa.
– Tôi bảo cút!
Lời đã thốt ra, hắn không muốn nói thêm lần thứ ba.
An Ngôn rủ mi, xin bà rời khỏi.
Mộc Bình vừa khép cách cửa lại, thì bên trong là tiếng đồ vật vỡ toang, bà chỉ biết nén cảm thương rời khỏi.
– Quỳ xuống.
Nam Môn Thần chỉ tay vào đống miễn thủy tinh vỡ hoà với rượu vang đỏ. Hắn đã đập tan chai rượu, ý định chính là muốn phạt nữ nhân chết tiệt này.
– Nam Môn Thần…
An Ngôn run rẩy nhìn gia pháp kia, rồi ngẩn nhìn vào đôi mắt đỏ lửa của hắn.
– Em xin lỗi.
– Quỳ! ! !
Hắn một chữ không đổi, hai tay đặt trong túi quần âu, hàng lông mày rồng nhíu lại bậm trợn.
Căn phòng sáng đèn nhưng như ngàn vạn mây đen bao phủ, đế vương trước mặt cao như vạn trượng.
Hắn không đủ kiên nhẫn chờ, một chân đá vào khớp gối nhỏ, cô khụy những mảnh thủy tinh xuyên thấu lớp da trắng nõn, giờ thì rượu hoà với máu rút vào thịt cô, tạo nên con đau rát cực độ, nước mắt tự động trào ra không kiểm soát được.
– Đừng có diễn với tôi!
Nam nhân thật lạnh lùng, cô gái đau đớn mà hắn cho rằng giả gà giả vịt, dửng dưng kéo ghế mây thượng toạ chống cằm quan sát.
Hắn thật nhẫn tâm, cưới vợ để hành phải không?
Cảm thấy 30 phút nhìn một cảnh thật nhàm chán, hắn đứng dậy phủi người rời khỏi phòng, đóng sầm cửa một cái “rầm.”
An Ngôn ngã khụy trên sàn đỏ, môi tím tái, trước mắt mờ dần khung cảnh, rèm đen kéo qua…