Giống cái này thật quá xấu. Dáng người gầy gò ốm yếu, còn mặc lên thứ da thú quái dị. Quan trọng nhất là, nàng đôi mắt thế mà hỏng rồi! Không ít các thú nhân giống đực nhìn nàng sau, trên mặt không hề che dấu lộ ra vẻ thất vọng. Trong đó, không hề nghi ngờ, các giống cái là những người vui sướng nhất.
“A, Tư, người là ở nơi nào nhặt được đến cái này sửu bát quái.” Trong khi mọi người lâm vào trong tĩnh lặng, giống cái Lenni khinh thường mở miệng mà châm chọc. Na Tư nhíu chặt mày, đang muốn phản bác thời điểm đã bị Tán Cẩm ngăn lại.
Mà Kỷ Tán Cẩm, thân là người trong cuộc vẫn bình tĩnh, một chút đều không bị những lời bàn tán của bên ngoài ảnh hưởng, nàng cũng chẳng thèm đặt những lời vớ vẩn này để ở trong lòng.
Thực tế, ở hiện đại, chiều cao 1m7 của nàng đặt ở giữa nữ giới đã là rất cao, chỉ là đối với ở đây, so với chiều cao của các thú nhân lại trở nên không đáng để vào mắt, nàng lại trở nên phá lệ nhỏ xinh.
Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần đây, dẫn đầu là một người nam nhân trung niên nghiêm nghị với mái tóc màu vàng xen chút nâu, mọi người cúi chào:
“Tộc trưởng!”
Tộc trưởng gật gật đầu, nhìn về phía Na Tư cùng nàng, hỏi ra miệng:
“Na Tư…đây là…”
Na Tư một chút nắm chặt lấy tay kéo nàng đứng ra:
“Nàng là ta vô tình đi săn gặp được, nàng một mình lưu lạc trong Xích Lạp rừng rậm, nàng không có bộ lạc để trở về. Tộc trưởng, ta thỉnh cầu người có thể đem gia nhập vào bộ lạc làm nàng lưu lại, có thể hay không? Dù đôi mắt của nàng không tiện, nhưng, nhưng cấp bậc của ta đảm bảo có thể bảo hộ nàng chu toàn.”
Na Tư ngữ khí khẩn thiết cầu xin trước mắt tộc trưởng. Tộc trưởng hơi chút trầm tư, sau đó quay sang nhìn Kỷ Tán Cẩm:
“Tiểu giống cái, ngươi là…”
” Ta tên Kỷ Tán Cẩm”. Nàng nhàn nhạt đáp lại bằng một giọng khàn khàn. Cũng không phải nàng cố ý muốn ngụy trang giọng nói. Đây là thói quen từ khi còn ở trong tổ chức. Mỗi người đều phải thay đổi những đặc điểm của bản thân để không bị người ngoài phát hiện danh tính.
Tộc trưởng cũng là nhìn Tán Cẩm, ánh mắt mang vẻ đáng thương, dù là đôi mắt không thể thấy được, nhưng chung quy vẫn là giống cái, không biết đến đến cùng là cái nào bộ lạc có thể đem nàng lưu lạc nơi rừng sâu.
Không chỉ tộc trưởng, tất cả mọi người ở đây đều đã mặc định Kỷ Tán Cẩm là một cái thực đáng thương giống cái bị bộ lạc vứt bỏ. Cuối cùng tộc trưởng đã đồng ý với Na Tư cho nàng tạm thời ở trong một cái hang động là hang của Na Tư. Na Tư cũng sẽ là người chăm sóc mọi việc cho nàng.
Trên đường đi trở về, Kỷ Tán Cẩm nhận được thông báo của hệ thống:
“Ting…ting…Chúc mừng ký chủ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ chính đầu tiên: Thành công gia nhập báo tộc bộ lạc. Hệ thống khen thưởng 500 tích phân cùng một lần rút thăm ngẫu nhiên, xin hỏi ký chủ có hay không muốn sử dụng?”