“Em xem tin tức sáng nay chưa?” Đình Trường lên tiếng hỏi khi đang quét tay trên màn hình cảm ứng.
“Vụ mất tích của mấy cô gái ở vùng này hả?” Khải Luân đang chiên trứng lên tiếng hỏi lại.
“Đây đã là vụ thứ năm tại vùng này rồi. Bây giờ không cô gái nào dám ra khỏi nhà.” Anh đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Khải Luân và thuận tay làm món nước chấm.
“Vụ này làm cho vùng này chẳng còn yên ổn gì cả.”
“Trước đây nó không như thế. Mong rằng cảnh sát sớm tìm ra các cô gái. Chứ kiểu này e rằng dữ nhiều lành ít.” Đình Trường chép miệng nói.
Một tháng đã trôi qua từ cái hôm Đình Trường vào nhà vệ sinh và phát hiện Khải Luân ngất xỉu. Sau khi tỉnh dậy, Khải Luân bảo rằng mình chẳng nhớ tại sao lại nằm đó. Dù không nói ra, nhưng Đình Trường bắt đầu thấy lo lắng cho tình trạng cứ ngất liên tục của Khải Luân.
Anh cũng âm thầm dò la lại một số chuyện trong khoảng thời gian khi ông Đình Bá còn sống. Ví như vì sao ông lại xây nên khu nghĩa trang tư nhân này, ví như trong mười lăm năm không sống cùng ông thì chuyện gì đã xảy ra… có một số chuyện khiến anh rất hiếu kỳ.
Mười lăm năm trước, Đình Trường được cha gửi lên thành phố học tập. Ông rất ít khi cho anh về nhà, nếu cần đều là ông lên tận nơi để thăm anh. Những dịp lễ lớn, hai cha con cũng không trở về quê mà đi đây đó. Đến tận khi Đình Trường tốt nghiệp và xin được việc làm, anh vẫn không mấy khi trở về quê nhà. Đối với anh, nơi nay chẳng khác gì là một vùng đất mới.
Cốc… cốc… cốc…
Đình Trường đã làm xong nước chấm và đang bày chén dĩa ra bàn ăn thì có tiếng gõ cửa. Anh bước nhanh qua phòng khách và vặn nấm cửa.
Hai người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, có phần khó chịu và dữ tợn đứng chắn hết cả cửa ra vào.
“Xin lỗi, hai anh cần gì?” Đình Trường lịch sự hỏi trước, nhưng trong lòng anh đang cực kỳ không thoải mái với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của họ.
“Chúng tôi là cảnh sát điều tra. Chúng tôi có lệnh khám xét khu đất của các anh vì tình nghi thủ phạm chôn xác nạn nhân ở đây.” Một vị da ngâm lên tiếng đồng thời đưa ra tờ giấy chấp thuận cho khám xét.
“Đây là nghĩa trang. Mỗi ngày đều có người đến đào nguyệt, thậm chí hôm qua còn có ba mộ phần được an táng. Các anh định đào lên sao?” Đình Trường đọc xong nội dung trong tờ giấy và hỏi.
Người đàn ông còn lại nhỏ con hơn, có đôi mày rậm lên tiếng: “Chúng tôi buộc phải đào cả ba.”
Khải Luân nghe ồn ào thì vội bước đến cửa. Cậu nghe loáng thoáng nội dung họ trao đổi thì lập tức lên tiếng: “Các anh đang làm ảnh hưởng đến khách hàng của chúng tôi đấy. Nếu không có sự cho phép của họ thì chúng tôi không thể cho các anh đào mộ.”
Người đàn ông cao lớn cười khẩy rồi rút ra thêm ba tờ giấy khác: “Đây là biên bản đồng ý của thân nhân ba mộ phần. Chúng tôi chỉ là đến thông báo với các cậu mà thôi. Còn bây giờ, nhờ các cậu chỉ đường đến ba phần mộ trên giấy nào!”