Bầu không khí cổ quái đến cùng cực, bao trọn nơi tầng thượng là một sự im ắng đến đáng sợ, cơ hồ hệt như sự yên bình trước khi giông bão kéo tới phá hủy mọi thứ.
Hạ Trì vì giận bản thân mà hóa điên hóa rồ, hắn lên tiếng đầu dụng ý xấu xa: “Tạ Duy, mày thích cả nam lẫn nữ đúng chứ?”
Tạ Duy không hề giấu diếm: “Đúng vậy thì làm sao? Tự dưng hỏi đột xuất thế, rồi chuyện đó có liên quan gì đến chuyện trước mắt hả?”
Hạ Trì không trả lời Tạ Duy mà chuyển hướng sang người khác: “Còn mày, Cửu Minh, mày thích nam hay nữ?”
Cửu Minh đơn giản trả lời: “Dĩ nhiên là nữ rồi, mày hỏi xàm quá vậy!”
“Tụi bây không thấy cậu ta rất hấp dẫn sao?” Hạ Trì bỗng dưng ám chỉ Bách Thời, sau đó nói tiếp: “Tạ Duy, mày rất ghiền ăn con trai mà, nhìn cậu ta không có hứng thú sao?”
“Nếu tao nói tao có hứng thú thì mày sẽ nhường nó cho tao xử lý à?” Tạ Duy hỏi xong thì tự khắc biết câu trả lời: “Hiển nhiên là không.”
Tạ Duy biết rõ Hạ Trì là một người chỉ thích ra lệnh, chỉ thích dựa vào cảm xúc và cái tôi độc đoán của mình để giải quyết mọi chuyện, hắn không thích lấy tham vọng và mong muốn của người khác để phản hồi.
“Thi thoảng cũng phải có ngoại lệ.” Hạ Trì vẫn lãnh huyết nhìn Bách Thời: “Hôm nay tao cho hai đứa bây toàn quyền quyết định. Số phận của người này ra sao, cũng do hai đứa bây phán quyết.”
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ xíu, bên trong có dung dịch màu trong suốt ném qua cho Tạ Duy. Tạ Duy chụp lấy nhìn nó chòng chọc, vài giây sau thì liền nhận ra đây là thứ gì.
Bách Thời ngược lại thì hoang mang tột độ, cậu hoàn toàn không hiểu ba người kia đang nói điều gì, cậu cũng không biết loại thuốc kia là loại thuốc gì. Nhưng nhìn thái độ của ba người Hạ Trì, cậu biết rằng bản thân sẽ không thể an toàn rời khỏi đây.
Hạ Trì mở giọng: “Muốn cậu ta không phản kháng thì dùng nó đi. Chờ đến khi ngấm thuốc cậu ta sẽ phối hợp nhịp nhàng với hai đứa bây thôi.”
Tạ Duy cười thoải mái, sung sướng như được ban ơn: “Hôm nay mày tốt bụng thật đó Hạ Trì. Tao sẽ ghi nhớ ngày hôm nay thật sâu sắc.”
Bách Thời tuy không thông tuệ về mấy loại thuốc quái lạ trên thị trường, nhưng thông qua những ngôn từ mà Hạ Trì nói ra, cậu có thể khẳng định lọ thuốc kia chính là…
Thuốc kích dục!1
Bách Thời sợ hãi, mở to đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Trì van xin: “Hạ Trì, đừng mà.”
“Đây là lần thứ hai cậu ra lệnh cho tôi đấy. Nếu không muốn thảm hơn thì ngậm miệng lại.”
Bách Thời nửa u sầu nửa phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Trì. Thay vì cậu làm thế… thà rằng cậu giết chết tôi đi.”
Hạ Trì không cảm xúc nhìn Bách Thời, giống như đang nhìn một thứ đồ chơi thấp kém.
Khóe mắt Bách Thời càng lúc càng đỏ, hai dòng nước mắt thong thả không ngừng rơi xuống: “Vì khi tôi chết rồi, tình cảm của tôi đối với cậu cũng sẽ không còn tồn tại nữa, tôi sẽ không còn cảm thấy tổn thương.”1
Hạ Trì co thắt ấn đường, nghiêng đầu hỏi: “Cậu thích tôi sao?”
Thấy Bách Thời im lặng, Hạ Trì đã thấu triệt, nhưng hắn lại không hề bất ngờ, bởi vì trước đây cũng có khá nhiều nam nhân đến và nói thích hắn. Tuy nhiên, hắn cũng có hơi giật mình vì không nghĩ trong số những người thích mình có cả Bách Thời. Hắn cười lạnh nhạt, tàn ác nói: “Vậy thì những gì sắp sửa diễn ra với cậu, đều rất xứng đáng.”
Tạ Duy hiện giờ đang phấn khích và sung mãn, còn Cửu Minh lại có chút phân vân, vì cơ bản Cửu Minh không phải là đồng tính, cũng không phải song tính như Tạ Duy, làm sao có thể quan hệ loại đó với con trai cho được, nhưng Cửu Minh cũng biết, nếu như mình không làm theo, Hạ Trì cũng sẽ không nể tình bạn bè mà không xử lý môn hộ.
Hạ Trì biết nỗi khổ của Cửu Minh nên liền trợ giúp, nói: “Cửu Minh, nếu mày nhìn kỹ Bách Thời, cậu ta cũng không khác gì con gái đâu. Cứ tưởng tượng và tận hưởng đi, nếu muốn thăng hoa hơn thì cứ dùng thuốc. Loại này khá mạnh, không phân biệt nam hay nữ gì đâu.”