Anh nhìn chằm chằm vào túi đựng thực phẩm trên tay cô hỏi: “Đây là thứ gì?”
Cô gái vừa mở miệng trả lời vừa lấy hai chiếc dép lê thả xuống dưới đất: “Bia với coca”
Cô ngồi bệt xuống một chiếc dép, lấy lon bia từ trong túi đựng thực phẩm nhét vào tay anh, rồi tự mở cho mình một lon Coca cola.
“Cạch… xì” Nắp đậy được mở ra. Cô ngửa đầu lên uống một ngụm đầy ắp. Cô uống xong còn: “Khà! Quá đã” trông như người đang uống bia thực thụ vậy chứ không phải giống như đang uống nước ngọt đâu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô ngây thơ mà giả vờ già dặn như bà cụ non thì miệng vẽ lên một đường cong cuốn hút. “Uống nước ngọt thôi mà cũng cần làm quá lên như vậy sao”
Thấy anh không ngồi xuống thì cô gái ngẩng đầu lên nhìn, vỗ “bẹp bẹp” cái dép bên cạnh nói: “Ngồi xuống đi. Sợ gì chứ. Đều là người với nhau cả thôi”
Hàn Thiên Nhược: “…”
“Đều là người” đây nghĩa là gì vậy??? Giải thích giúp anh được không vậy trời, khả năng ngôn ngữ của cô gái này hình như có chút… kì lạ quá rồi đi.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn ngồi bệt xuống chiếc dẹp còn lại, mở lon bia ra uống một ngụm đầy ắp, đắng chát.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng từ khi sinh ra đến giờ thế mà lại có ngày phải ngồi dưới đất thay vì ngồi trên những chiếc ghế cao cấp bằng da thật mềm mại, trước mặt nhiều người qua đường, uống bia một cách tự nhiên như vậy đâu. Chắc là cả đời này anh cũng không quên được cái cảnh xấu hổ như thế này.
Hàn Thiên Nhược nuốt một ngụm bia xuống bụng xong, quay mặt qua nhìn cô nói: “Bia không ngon lắm, quá đắng”
Cô gái kia liếc mắt nhìn anh tiếp lời: “Có cho anh giải tỏa tâm trạng buồn phiền là được rồi, không chút nữa lại nghĩ quẩn, làm mất đi một bông hoa tươi đẹp của Tổ quốc. Còn nữa, tôi cũng không có tiền để mua loại cao cấp, thông cảm.Thế mà lại dám chê bia của chị đây mua không ngon. Xí! May mà anh đẹp trai không thì coi như hôm nay là ngày giỗ của anh rồi. Còn không mau cảm ơn tôi”