Mạc phu nhân đã lâu không gặp đứa cháu này, kinh ngạc mất một lúc mới hoàn hồn. Bà ta nhận ra cái kẻ tô son trát phấn dày cộp này, trong lòng bực bội nhưng lại không thể nổi giận thất thố ngay lập tức, bèn hạ giọng nói với trượng phu: “Ai thả nó ra vậy, mau kéo nó về chuồng!”
Chồng bà ta vội cười cười vâng dạ, mặt mày ủ rũ đứng dậy muốn tóm người. Ngụy Vô Tiện lại đột ngột nằm lăn ra sàn, tay chân dính chặt xuống đất, hết đẩy lại kéo mà hắn vẫn không hề nhúc nhích, kêu vài tên gia bộc đến kéo đi cũng không được. Nếu không e ngại ở đây có người ngoài, ông ta đã sớm đưa chân đá hắn rồi. Liếc trộm thấy sắc mặt Mạc phu nhân ngày càng khó coi, đầu ông ta cũng mướt mồ hôi, mắng: “Cái tên điên chết tiệt nhà ngươi! Còn không chịu về, xem ta xử ngươi thế nào!”
Tuy người trong Mạc gia trang đều biết Mạc gia có một công tử bị điên, nhưng Mạc Huyền Vũ đã rúc trong căn phòng u ám kia mấy năm không dám gặp người. Bây giờ thấy mặt mũi cử chỉ của hắn không khác gì yêu ma quỷ quái, bọn họ lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ sợ không có kịch hay để xem.
Ngụy Vô Tiện nói: “Muốn ta về cũng được thôi.” Hắn chỉ thẳng vào Mạc Tử Uyên: “Bà bảo nó trả lại đồ ăn trộm của ta đi đã.”
Mạc Tử Uyên tuyệt đối không ngờ tên điên lại có lá gan này, hôm qua vừa bị hắn giáo huấn, hôm nay còn dám xông đến tận đây. Mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, cãi: “Ngươi nói bậy! Ta trộm đồ của ngươi hồi nào? Ta mà phải trộm đồ của ngươi hả?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Phải phải phải! Ngươi không trộm, ngươi chỉ cướp thôi!”
Lần này Mạc phu nhân đã nhìn ra, Mạc Huyền Vũ đến đây rõ ràng có chuẩn bị trước, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, rắp tâm muốn bôi tro trát trấu lên mặt họ. Bà ta không kiềm chế nổi, vừa sợ vừa giận: “Hôm nay ngươi muốn đến đây gây sự phải không?!”
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi: “Nó cướp đồ của ta, ta đến đây đòi lại, thế cũng gọi là gây sự ư?”
Mạc phu nhân còn chưa kịp trả lời, Mạc Tử Uyên đã sốt ruột phi lên đá một cú. Một thiếu niên áo trắng đeo kiếm khẽ nhích ngón tay, Mạc Tử Uyên đứng không vững, trượt chân đá hụt một cái, tự mình té ngã. Ngụy Vô Tiện lại lăn một vòng, vờ như mình thật sự bị hắn đá lăn quay, còn xé vạt áo ra, trước ngực hắn chính là dấu chân bị Mạc Tử Uyên đá hôm qua.
Người trong trấn Mạc gia trang hào hứng xem kịch vui, kích động không ngừng: Dấu chân này chắc chắn không thể do Mạc Huyền Vũ tự đạp. Dù sao đi nữa hắn cũng là huyết mạch của Mạc gia, người nhà này cũng quá độc ác, rõ ràng khi hắn mới trở về còn chưa điên đến độ ấy, tám phần mười là bị chèn ép đến điên. Mà sao cũng được, có chuyện vui cho mình xem là được rồi, dù gì cũng không thể đánh được bọn họ, màn kịch này còn kích thích hơn có sứ giả tiên môn ghé thăm!
Trước bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đánh không được mà đuổi cũng không đi, cơn tức của của Mạc phu nhân nghẹn lại trong cổ, đành miễn cưỡng dàn hòa, bình thản nói: “Trộm cướp nỗi gì chứ? Sao ăn nói khó nghe làm vậy, người nhà với nhau cả, chỉ là mượn xem thôi. A Uyên là em ngươi, lấy mấy món đồ của ngươi cũng có làm sao? Làm anh cả sao lại hẹp hòi thế? Một chuyện vặt vãnh đã giở bản tính trẻ con cho người ta chê cười, đâu phải nó không trả đồ cho ngươi chứ.”
Mấy thiếu niên áo trắng kia đưa mắt nhìn nhau, một người đang uống trà suýt thì sặc. Đệ tử lớn lên ở Cô Tô Lam thị, tai nghe mắt nhìn đều là phong hoa tuyết nguyệt, có lẽ cho đến giờ cũng chưa từng gặp chuyện khôi hài cỡ này, càng chưa từng nghe “cao kiến” cỡ này, hôm nay e là phải cho đám nhóc mở mang tầm mắt. Ngụy Vô Tiện âm thầm cười ha hả, đưa tay ra nói: “Vậy ngươi trả ta đi!”
Mạc Tử Uyên đương nhiên không thể trả, vì mấy món đồ đó cái thì vứt cái thì đập mất tiêu rồi, dù vẫn còn giữ hắn cũng không cam tâm trả lại. Hắn tái mặt gọi một tiếng: “Mẹ!”, đưa mắt thị uy với bà: Mẹ để nó ức hiếp con thế à?
Mạc phu nhân trừng mắt với hắn, ý bảo hắn đừng có quậy cho tình hình càng rối hơn. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa chịu thôi: “Còn nữa, nó không nên trộm đồ của ta, lại càng không nên trộm lúc nửa đêm canh ba. Ai mà không biết bản công tử thích nam nhân, nó không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn còn biết tình ngay lý gian đó.”
Mạc phu nhân rùng mình ớn lạnh, quát to: “Trước mặt hương thân phụ lão mà ngươi nói linh tinh cái gì thế! Đúng là trơ trẽn, A Uyên là em họ ngươi!”
Bàn về thói lưu manh, Ngụy Vô Tiện chính là một tay lão luyện. Trước kia có lưu manh đến đâu cũng phải chú ý thể diện, không thể để người ta nói hắn không có gia giáo. Nhưng hôm nay hắn đã thành kẻ điên, còn cần mặt mũi làm gì nữa, có khóc lóc om sòm cũng chẳng sao, làm gì cũng được miễn vui vẻ thì thôi, bèn gân cổ lên cãi hết sức hùng hồn: “Nó rõ ràng biết nó là em họ của ta mà còn không chịu kiêng dè, rốt cuộc là ai trơ trẽn hơn?! Ngươi không cần danh tiết thì thôi, nhưng cũng đừng hủy hoại danh tiết của ta chứ! Ta còn muốn tìm một người đàn ông tốt!!!”
Mạc Tử Uyên quát to một tiếng, vung ghế lên đập. Ngụy Vô Tiện thấy hắn cuối cùng cũng điên tiết, liền lăn mình trở dậy tránh né. Cái ghế kia đập xuống đất vỡ tan tành, người vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài đông phòng còn đang hả hê vì Mạc gia mất hết mặt mũi, sau cái đập này đều tan đàn xẻ nghé, chỉ sợ mình sơ ý ăn đạn lạc. Ngụy Vô Tiện liền lách mình đến bên cạnh mấy thiếu niên Lam gia đang ngẩn người xem kịch, hét lên: “Đã nhìn thấy chưa!? Thấy chưa!? Trộm đồ xong còn đánh người, đúng là táng tận lương tâm mà!”
Mạc Tử Uyên muốn đuổi theo đập hắn, nhưng thiếu niên đứng đầu đã vội vàng cản lại: “Vị… vị công tử này có gì từ từ nói chuyện.”
Mạc phu nhân thấy thiếu niên kia có ý muốn che chở cho tên điên này, trong lòng e sợ, miễn cưỡng cười nói: “Đây là con của em gái ta, nó hơi khó bảo một chút. Người trong Mạc gia trang đều biết nó là kẻ điên, thường nói nhăng nói cuội, không thể coi là thật. Tiên nhân tuyệt đối…” Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã thò đầu ra từ sau lưng thiếu niên ấy: “Ai bảo lời ta nói không thể coi là thật? Sau này kẻ nào thử trộm đồ của ta mà xem, trộm một lần ta chặt một tay!”
Mạc Tử Uyên đang bị cha giữ chặt, nghe hắn nói lại muốn nổi khùng, Ngụy Vô Tiện lêu lêu vài cái rồi phắn ra ngoài như cá lội. Thiếu niên kia vội vàng chặn ở cửa, chuyển đề tài, làm bộ nghiêm túc nói vào việc chính: “Vậy… Vậy tối nay xin mượn tây viện của quý phủ dùng tạm. Những lời ta đã dặn trước đây xin hãy nhớ cho kỹ, sau hoàng hôn phải đóng chặt cửa nẻo, không được ra ngoài đi lại, càng không được lại gần căn viện đó.”
Mạc phu nhân tức đến run người, nhưng bị cậu ta cản lại cũng không tiện đẩy ra, đành đáp: “Vâng, vâng, phiền ngài, phiền ngài…”
Mạc Tử Uyên không tin nổi vào tai mình: “Mẹ! Tên điên này bôi nhọ con trước mặt người khác, mình cứ thế cho qua ư?! Mẹ đã nói, mẹ nói nó chẳng qua chỉ là tên…”
Mạc phu nhân quát lớn: “Câm miệng. Có gì về nhà hẵng nói!”
Mạc Tử Uyên chưa từng nếm trải cảm giác thiệt thòi và mất mặt đến vậy, càng chưa bị mẹ mắng mỏ như thế bao giờ. Lòng hắn tràn đầy phẫn hận, đành gầm gừ: “Tên điên này đêm nay chết chắc rồi!”
Ngụy Vô Tiện phát điên xong thoát ra cửa chính, thò mặt ra chạy một vòng quanh Mạc gia trang, dọa vô số người đi đường ngã ngửa. Hắn lại có vẻ thích thú, bắt đầu cảm nhận niềm vui của một kẻ điên, thậm chí còn bắt đầu hài lòng với cách trang điểm như quỷ chết treo của mình, có phần tiếc nuối không nỡ rửa đi, thầm nghĩ: Dù sao cũng không có nước, vậy thôi khỏi rửa. Hắn sửa lại đầu tóc, nhìn lướt qua cổ tay, vết thương không hề có dấu hiệu lành lại. Vậy nghĩa là, báo thù nhẹ nhàng bằng cách chọc tức Mạc Tử Uyên còn khuya mới đủ.
Lẽ nào Mạc Huyền Vũ thật sự muốn hắn diệt môn Mạc gia?
… Nói thật, đây cũng không phải việc khó.
Ngụy Vô Tiện vừa suy nghĩ vừa lắc lư trở về Mạc gia. Khi đi ngang qua tây viện, gặp mấy đứa đệ tử Lam gia đứng trên mái nhà và tường viện nghiêm túc bàn bạc chuyện gì đó, lại trở gót quay lại, ngẩng đầu lên nhìn chúng.
Tuy trong số các thế gia vây quét hắn, Cô Tô Lam thị cũng góp phần lớn công sức, nhưng khi ấy đám tiểu bối này có lẽ còn chưa chào đời, hoặc mới được vài tuổi, căn bản không liên quan đến chúng. Ngụy Vô Tiện bèn dừng chân đứng lại xem đám nhóc xử lý thế nào, nhìn một hồi, hắn chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Mấy lá cờ đen cắm trên mái nhà và mặt tường đón gió bay phất phới kia, sao trông quen mắt thế?
Loại cờ này tên là “Triệu Âm kỳ”, nếu cắm nó lên một người sống thì sẽ thu hút âm linh, oan hồn, hung thi, tà túy trong phạm vi nhất định tìm tới, chỉ tấn công người này. Do kẻ bị cắm cờ gần như biến thành một tấm bia sống, nên người ta gọi nó là “Bá kỳ”. Cũng có thể cắm vào phòng, nhưng trong phòng phải có người sống, như vậy phạm vi công kích sẽ mở rộng đến tất cả mọi người trong phòng. Do gần chỗ cắm cờ sẽ có âm khí lượn lờ, xoay quanh nó như một luồng gió đen, nên cũng được gọi là “Hắc Phong kỳ”. Những thiếu niên này bố trí kỳ trận ở tây viện, lại không cho người ngoài đến gần, hiển nhiên là muốn dụ tẩu thi đến đây, giăng lưới một mẻ tóm gọn.
Còn tại sao lại trông quen mắt… Làm sao không quen mắt cho được? Kẻ sáng chế ra Triệu Âm kỳ, chính là Di Lăng lão tổ!
Xem ra huyền môn bách gia cho dù hô đánh gọi giết hắn, thì vẫn xài không nỡ bỏ đồ hắn chế ra…
Một đệ tử đứng trên mái hiên thấy hắn đến xem, bèn khuyên: “Về đi, đây không phải nơi ngươi nên tới.”
Tuy là xua đuổi, nhưng có ý tốt, khẩu khí cũng không hề giống các gia bộc khác. Ngụy Vô Tiện nhân lúc bất ngờ, nhảy lên lấy một lá cờ xuống.
Đệ tử kia kinh hãi, nhảy xuống tường đuổi theo hắn: “Đừng quậy, đây không phải là thứ ngươi nên cầm!”
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa gào, đầu tóc rối như tổ quạ, khoa chân múa tay vui vẻ, trông như một kẻ điên thật sự: “Không trả! Không trả! Ta muốn cái này! Ta muốn!”
Đệ tử kia nhảy hai bước đã đuổi kịp hắn, túm lấy cánh tay hắn quát: “Có trả lại không thì bảo? Không trả ta đánh!”
Ngụy Vô Tiện giữ riệt lá cờ thà chết không buông, thiếu niên đứng đầu vốn đang bố trí kỳ trận thì bị hai người đánh động, cũng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mái hiên, lại gần nói: “Cảnh Nghi, thôi đi, lấy cờ về là được, việc gì phải so đo với hắn.”
Lam Cảnh Nghi chối: “Tư Truy, ta không đánh hắn thật mà! Ngươi nhìn đi, hắn phá tanh banh kỳ trận rồi!”
Trong lúc lôi lôi kéo kéo, Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng kiểm tra xong lá Triệu Âm kỳ này. Cách vẽ hoa văn chính xác, chú văn cũng đầy đủ, không sai chút nào, sử dụng sẽ không có sai sót. Có điều người vẽ không đủ kinh nghiệm, hoa văn này cùng lắm chỉ thu hút được tẩu thi và tà túy trong vòng năm dặm, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Lam Tư Truy nhìn hắn mỉm cười: “Mạc công tử, trời sắp tối rồi, bên ta sắp đi bắt tẩu thi, đêm hôm nguy hiểm, ngươi mau trở về phòng.”
Ngụy Vô Tiện ngắm nghía thiếu niên này một lượt, cảm thấy cậu ta thanh tú văn nhã, ngoại hình nổi trội, khóe miệng thoáng mỉm cười, là một hạt giống tốt rất đáng khen, liền âm thầm tán thưởng trong lòng. Người này bố trí kỳ trận ngay ngắn rõ ràng, gia giáo cũng rất khá. Không biết ở một nơi đáng sợ tập trung đủ loại bảo thủ cứng nhắc như Cô Tô Lam thị, ai đã nuôi dạy ra một hậu bối như thế.
Lam Tư Truy lại mở lời: “Lá cờ này…”
Không đợi cậu ta nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã ném Triệu Âm kỳ xuống đất, hừ khẽ: “Chỉ là một lá cờ nát thôi, có gì hay ho chứ! Ta vẽ còn đẹp hơn các ngươi nhiều!”
Hắn ném xong co cẳng chạy biến. Vài thiếu niên ngồi tựa vào mái nhà xem kịch, nghe hắn khoác lác mà không biết ngượng thì cười ngặt nghẽo thiếu điều lăn xuống khỏi mái hiên. Lam Cảnh Nghi cũng giận quá hóa cười, nhặt Triệu Âm kỳ lên phủi phủi bụi, lẩm bẩm: “Đúng là một gã điên!”
Lam Tư Truy nạt: “Đừng nói vậy. Mau quay về giúp việc đi!”
Đằng kia, Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục nhàn rỗi tung tăng đi dạo hai vòng, đến tối mịt mới chịu quay về tiểu viện của Mạc Huyền Vũ. Then cửa đã gãy, bãi chiến trường dưới đất chưa ai thu dọn, hắn vờ như không thấy, chọn một nơi sạch sẽ trên mặt đất tiếp tục tĩnh tọa.
Ai dè, lần này ngồi còn chưa đến rạng sáng, thì từng đợt âm thanh huyên náo bên ngoài đã lôi hắn khỏi dòng trầm tư mặc tưởng.
Một loạt tiếng bước chân lẫn với tiếng khóc gào và la hét trong sợ hãi nhanh chóng đến gần. Ngụy Vô Tiện nghe được mấy câu nói lặp đi lặp lại: “… Xông vào, xách cổ nó ra!” “Báo quan!” “Báo quan cái con khỉ, trùm đầu đánh chết nó luôn!”
Hắn mở mắt, vài tên gia bộc đã xông vào. Căn viện sáng bừng ánh lửa, có người la to: “Lôi cổ cái tên điên giết người này vào đại sảnh, bắt nó đền mạng!”