Cô biết nếu như chĩa súng vào Lưu Nguyệt thì cũng không thoát nổi,mà có khi Lưu Trấn còn xử lý cô tàn độc hơn,khi tỉnh dậy thì cô đã biết nơi này cũng chẳng tốt lành gì,chi bằng liều một phen.
Hoắc Long đang rất hốt hoảng còn Lưu Trấn thì rất bình thản anh biết cô không giám giết anh,anh chỉ muốn xem cô có bản lĩnh tới đâu thôi.
Cô nói lớn :”Thử lại gần xem,để xem tôi có giám bắn nát sọ lão đại của các anh không “
cô kéo anh xuống dưới lầu tất cả đàn em của Lưu Trấn đều chĩa súng vào cô.
Cô quay sang của sổ bắn một phát làm kính cửa sổ vỡ tan thành nhiều mảnh,quả đúng là khi cô chơi thật thì khứa nào đấu lại, lúc còn ở học đường ngay cả trùm trường còn e dè cô vài phần.
Ra đến cổng của Lưu Bang thì cô lại thấy bên trái có một vườn hoa ngập tràn màu sắc, được sắp xếp rất tỉ mỉ và được phân loại rất rõ ràng,cô từng mong bản thân mình cũng sẽ sở hữu được một vườn hoa như vậy.
Lưu Trấn như đọc được suy nghĩ của cô vậy, anh lạnh giọng hỏi:”Chỉ cần làm chủ mẫu Lưu Bang thì cô muốn gì đều có”.
Cả đám nghe được Lão đại của mình nói vậy thì hơi sốc,kể cả Hoắc Long , Bạch Long và Tiểu Long cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nghe anh nói vậy.
Cô quả thực rất muốn nhưng không thể đồng ý cô đáp trả một cách lịch sự cộng với bá đạo:”Cảm ơn ý tốt của Lưu lão đại,anh tưởng người phụ nữ nào cũng ham cầu danh lợi à,tôi không biết những cô gái ngoài kia thế nào nhưng riêng tôi thì không cần, cuộc sống của tôi đã đủ phong ba rồi giờ đây mà làm chủ mẫu Lưu Bang các anh nữa thì tôi giảm 50% tuổi thọ mất”.
Lưu Trấn nghe được những lời này thì vô cùng hài lòng anh cười lớn:”Được cô giỏi lắm, nhưng cô không đủ tự tin khi nhìn thấy bức ảnh này đâu”.
Nói xong Lưu Trấn lấy từ trong túi áo ra một bức hình, đúng như lời anh ta nói,sau khi nhìn thấy bức ảnh cô dần như suy sụp đó là hình ảnh Lam Anh đang bị trói chặt tay chân, những vết thương cũ do Lâm Chí gây ra lại hiện rõ nét trong bức hình,cô vò nát bức ảnh rồi kiễng chân tặng cho Lưu Trấn một bạt tai,cô túm cổ anh giọng điệu vô cùng căm phẫn hỏi.
“Lưu Trấn anh đã làm gì em ấy?”.
Cả đám đàn em đứng xung quanh không khỏi ngạc nhiên, từ khi họ theo chân Lưu Trấn đến giờ chưa từng có ai giám lên mặt với anh, chưa từng có ai dám túm cổ anh thậm chí là tặng cho anh một bạt tai, tất cả đều được họ chứng kiến.
Cánh cổng đột nhiên mở ra, có một người phụ nữ đang lái chiếc xe Ferrari California đi vào,cô gái đó không ai khác chính là Lưu Anh đứa bạn thân trời giáng của Lam Sương.
Lưu Anh chậm rãi đi tới cô chào hỏi tất cả mọi người rồi đến cô:”Ôi bạn hiền, đừng nóng có gì từ từ nói ha”.
“Nín họng cho bà” ánh mắt đầy tia máu đỏ đang nhìn chằm chằm Lưu Anh làm cô không phải bất ngờ, quả nhiên điểm yếu của người con gái là người thân.
“Nào Lam Sương cô bình tĩnh lại đã có gì vào trong nhà nói, trời nắng gắt lắm đấy”.