“Từ Tân Niên, à không, cậu không phải người của Từ gia, không có tư cách gọi bằng cái tên này, khuyên cậu thả ông nội của tôi ra, thù hận giữa tôi và cậu không liên quan gì đến lão nhân gia.”
Từ Tân Niên không nghĩ Từ Từ Niên vào được đây, càng không nghĩ tới trải qua đả kích Đổng Phong, hắn vẫn như vậy không loạn không sợ, bình tĩnh lại cường thế khiến người ta căm ghét, cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia sớm đã làm hắn cảm thấy buồn nôn.
“Anh hai, em không biết anh đang nói gì, em và ông nội đang đùa giỡn, ai bảo đều là con cháu của Từ gia, ông ta thương anh nhưng lại không thương em.”
Nói xong hắn động thủ nắm lấy cổ lão gia tử, gương mặt Từ lão gia tử ngay tức khắc xanh tím, thế nhưng trên mặt Từ Tân Niên vẫn nở nụ cười đơn thuần vô hại, thậm chí còn nghiêng đầu cong môi nói, “Anh hai, anh lùi về phía sau một chút, lời em vừa nói cùng ông nội không phải anh cũng đã nghe lén rồi chứ?”
Từ Từ Niên chịu đủ dáng vẻ tỏ ra bạch liên hoa này của cậu ta rồi, không nói hai lời đi qua, nháy mắt ra tay, động tác nhanh như chớp, trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm.
Ngày thường Từ Tân Niên nhu thuận vô hại, sao có thể là đối thủ của cậu, sau khi bị đánh một quyền chật vật, liền lập tức ngã xuống nền nhà, đôi mắt to tròn để lộ ra ánh mắt đầy oán hận, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hiện tại lão già và Từ Từ Niên đã biết chuyện hắn không phải là Từ Tân Niên, hơn nữa còn không cẩn thận để bọn họ ghi âm lại, nếu như chuyện bị vạch trần ra hắn không những phải vào tù, thậm chí còn bị sở nghiên cứu bắt đi làm chuột bạch, hắn vất vả lắm mới trọng sinh trở về, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua!
Từ Từ Niên đánh một phát liền trúng, không muốn hiếu chiến, có rất nhiều thời gian để chỉnh Từ Tân Niên giả này, nhưng ông nội chỉ có một, cậu một cước đá văng Từ Tân Niên, đưa tay đỡ ông nội không chút nhúc nhích ngã trên mặt đất.
“Ông nội, ông cố gắng chống đỡ, cháu lập tức đưa ông đến bệnh viện, cháu sẽ giao cậu ta cho cảnh sát, ông không cần lo lắng.”
Từ lão gia tử suy yếu nở nụ cười, run run rẩy rẩy đưa tay vào trong cổ áo lấy chiếc điện thoại mang theo bên mình ra, vì ho khan khóe miệng toàn là máu, “Giao…giao cho cảnh sát… Nói cho cha cháu biết, hắn… Hắn… Không thể…”
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, lúc lão gia tử bị kéo lên cầu thang tổn thương đến phổi, giờ lại nôn ra một ngụm máu lớn, Từ Từ Niên bị dọa sợ, hai bên tai tức thì vang lên tiếng ong ong, trong lòng vừa hận vừa đau, cõng ông nội lên, nén nghẹn ngào xoay người lại đá cho Từ Tân Niên một đá nữa, quay người đi xuống dưới lầu.
Từ Tân Niên bị đá hai cước, còn bị đánh một quyền, lúc này căn bản không đứng dậy được, đầu tóc vốn được trải chuốt bóng loáng giờ cũng trở nên rối loạn dính ở trên mặt, nhưng biểu tình lại tàn nhẫn đến mức ngay cả khuôn mặt cũng bị bóp méo.
Hắn không thể thả bọn họ đi! Nếu bản ghi âm bị đưa ra ánh sáng, tất cả sẽ kết thúc!
Đúng, hắn phải sống, sống thật tốt, cái cảm giác thống khổ khi chết đi kia cả đời này hắn cũng không muốn thử lại nữa, cho nên ai cản đường của hắn đều phải chết!
Lúc này hắn cũng không biết lấy ra khí lực từ đâu, bỗng nhiên đứng lên, nhấc lấy một bình hoa cổ lớn để ở trên đầu hành lang, đập một cái vào sau ót Từ Từ Niên….
Từ Từ Niên một lòng nghĩ đến an nguy của ông nội, đã sớm mất đi sự bình tĩnh và nhạy bén của ngày thường, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Tân Niên bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đứng lên được, thậm chí còn lấy bình hoa đánh người.
Lúc bình hoa đập tới, Từ Từ Niên vốn không có bất kỳ phòng bị nào, Từ lão gia tử ở phía sau dùng thân thể giúp cậu che chắn đầu, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, lực đánh quá lớn, ông lão lập tức ngã xuống từ trên lưng Từ Từ Niên, mắt mở lớn lăn từ lầu tầng ba xuống dưới…
“Ông nội!”
Từ Từ Niên cũng bị vật lớn đập vào ngã xuống theo, bắt lấy cánh tay ông nội, nhưng lực rơi rất lớn giống như kéo hai người vào trong địa ngục…
“Bộp!”
Tiếng vang thật lớn xuống nền nhà chấn động cả phòng khách, máu tươi chảy đầy nền, Từ Từ Niên dùng hết sức lực cuối cùng mở to mắt, trơ mắt nhìn ông nội ở trước mặt mình thở dốc, một mảng máu lớn tràn đến cạnh tay, ấm áp, nóng bỏng…
“Từ Niên, cháu ngoan của ta, mau đến đây để ông nội ôm một cái.”
“Cháu trai lớn của ta là cháu trai tốt nhất trên thế giới này, Từ gia này có lão già ta còn ở một ngày, tất cả nhà này đều là của cháu, ai cũng không cướp được.”
“Mặc kệ cháu thích nam hay là nữ, chỉ cần cháu vui vẻ, ông nội cũng vui vẻ.”
…
Từng màn chuyện cũ kéo đến, sâu nặng đến đau nhói cả mắt, Từ Từ Niên há miệng thở dốc, cổ họng không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có tiếng phù phù hít thở, nước mắt cũng không kiểm soát được nữa.
Trước mắt một mảnh hỗn loạn, bị vật lớn đánh khiến cậu choáng váng, cậu cố gắng bò về phía trước muốn sờ lấy một chút ấm áp cuối cùng của ông nội, nhưng vào khoảnh khắc này bóng tối lại bao quanh lấy cậu…
Mảnh ý thức cuối cùng là Từ Tân Niên đi từ trên lầu xuống, thậm chí nét mặt còn mang theo nụ cười vô hại, hắn thăm dò hơi thở của ông lão, lại lấy vật gì đó từ trong túi ra nhét vào miệng Từ Từ Niên, sau đó nhặt chiếc điện thoại ghi âm kia lên ném vỡ tan tành, cầm lấy sim và thẻ nhớ bên trong, tiếp đến là đụng đầu mình vào thềm bậc thang, không chút do dự.
Hắn ngẩng đầu lên mặt dính đầy máu, nở nụ cười bấm một dãy số, lúc điện thoại được kết nối trong nháy mắt đột nhiên bắt đầu khóc loạn điên cuồng, “Anh Phong! Anh mau tới cứu ông nội của em…hu hu hu… Anh của em anh ấy… Anh của em anh ấy điên rồi! Anh ấy hận em đẩy em đụng vào tường, nhưng ông nội vô tội… Anh ấy… Anh ấy…”
Đổng Phong bị dọa, hoảng sợ hét qua điện thoại “Anh của em bị làm sao!?”
“Lúc ông nội khuyên can, anh ấy đẩy ông nội từ trên lầu ba xuống…hu hu hu… Phải làm thế nào, em phải làm gì bây giờ… nhiều máu quá! Nhiều máu quá!”
“Em đừng sợ, bây giờ anh sẽ báo cảnh sát! Tất cả giao cho cảnh sát, đừng lấy cứng chọi với cứng với anh của em, em đánh không lại cậu ta!”
Điện thoại dập máy, Từ Từ Niên biết Đổng Phong nhất định sẽ đến đây, cậu rất muốn ngửa mặt lên trời cười thật to, thế nhưng một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Khi tiếng báo động vang lên đầy trời, ngoài cửa sổ một mảnh hồng quang tràn ngập, cảnh sát đã đến, Từ Tân Niên hừ cười một tiếng, nâng tay lên hung hăng vả mình mười mấy cái bạt tai, nhập vai giống như thật ngã vào trong vũng máu đỏ tươi…
Từ Từ Niên chống cự không nổi nữa, rốt cuộc cũng ngất đi, một tia ý thức cuối cùng còn thanh tỉnh, mặc dù cậu căm hận Từ Tân Niên, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn quả thật rất lợi hại.
Không chỉ đối xử ác độc với người khác, đối xử với chính mình còn ác hơn.