Trang Phàm Tâm ngượng ngùng cười cười, thừa nhận: “Thật ra tối hôm qua tui có xem vòng bạn bè của cậu… Xem tới rạng sáng mới ngủ.”
Cố Chuyết Ngôn có hơi bất ngờ, nhẹ nhàng gảy dây đàn, nói: “Có mấy bức ảnh thôi mà, có gì hay đâu mà xem.”
Giọng nói kia không có vẻ khoe khoang, ngược lại có chút xem thường, Trang Phàm Tâm mới thật sự là người không thích đăng trong vòng bạn bè, liền nghi ngờ nói: “Nếu như cậu không thích thì tại sao lại đăng?”
“Em biết nè.” Cố Bảo Ngôn cướp lời, “Anh hai đăng cho ông ngoại xem đó.”
Tiết Mậu Sâm một mình sống ở bên ngoài, thích tự do, nhưng cũng nhớ cháu ngoại. Cố Chuyết Ngôn không có hứng thú chụp gì cả, chẳng qua là vì để cho ông cụ thỏa nỗi nhớ cháu, lúc nào cũng có thể biết được tình trạng gần đây của bọn họ.
Trang Phàm Tâm không nghĩ tới lại là nguyên nhân như vậy, không khỏi cảm động, nói: “Dung Thành cũng có rất nhiều cảnh đẹp, bây giờ cậu với ông Tiết sống cùng nhau, vậy cũng đăng ảnh chụp cho ba mẹ cậu xem.”
Cố Chuyết Ngôn rũ mắt: “Không cần.”
Trong khoảnh khắc đó vẻ lạnh lùng muốn giấu cũng không giấu được, Trang Phàm Tâm hơi run run, sau đó hiểu ý mà chuyển hướng. “Không chụp cũng không sao, tui cũng không thích chụp hình.” Cậu hòa hoãn cho bản thân, “Nhưng mà đi chơi cũng tốt, dù sao đến cũng đã đến rồi đúng không.”
Cố Chuyết Ngôn cúi đầu gảy dây đàn, không hề bị lay động.
Trang Phàm Tâm chạm thử đầu gối Cố Chuyết Ngôn, dụ dỗ nói: “Đừng có xụ mặt nữa, đánh một bài cho tui nghe đi.”
Cố Chuyết Ngôn lại lầm tưởng Trang Phàm Tâm đang làm nũng, đàn thì đàn. Anh chỉnh dây xong, nắm miếng gảy đàn, đàn xong một đoạn ngắn chú ý tới cảm xúc trong mắt Trang Phàm Tâm.
Anh hỏi: “Cậu thích vậy sao?”
Trang Phàm Tâm thèm khát mà gật gật đầu, tế bào nghệ thuật của nhà cậu toàn bộ đều đặt ở mỹ thuật, phương diện âm nhạc thì trời sinh đã kém cỏi, cậu từ nhỏ đã ước ao được hát hay, chơi nhạc cụ giỏi.
Cậu động lòng nói: “Đàn ghita có khó học không?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Nếu như thông minh thì trên thế giới này không có gì khó học.”
Trang Phàm Tâm nói quanh co: “Từ nhỏ đã có rất nhiều người khen tui thông minh…”
Đây là quanh co muốn thử một lần, Cố Chuyết Ngôn tự nhận mình không phải là người có lòng dạ sắt đá, chó đòi xương em gái đòi đồ ăn vặt, về cơ bản anh đều sẽ thỏa mãn. Trang Phàm Tâm trước mắt ngóng trông muốn học đàn ghita, anh nghiêng nghiêng đầu: “Ngồi lại đây, thử xem.”
Trang Phàm Tâm hơi giật mình, cậu và Cố Chuyết Ngôn không hề thân một chút nào, hiểu biết về đối phương chỉ dừng lại ở họ tên và giới tính, đến cả dân tộc còn chưa chắc chắn nữa. Huống hồ Cố Chuyết Ngôn bị cậu rầy mới bằng lòng trả lời tin nhắn, không nghĩ tới sẽ chủ động dạy cậu đánh đàn ghita.
Cậu ngồi bên cạnh Cố Chuyết Ngôn, cái này cần phải ngồi sát, tay đụng vào dây đàn cũng chen chúc. Cậu gảy mấy lần không hề có nhịp điệu, sau đó bị Cố Chuyết Ngôn nằm đầu ngón tay, dẫn dắt như tượng gỗ.
Đàn đứt quãng được nửa bài, Cố Chuyết Ngôn xem như đã hiểu tại sao giáo viên dạy âm nhạc lại thu học phí đắt như vậy, anh mệt đến ngất ngư, xoay mặt hỏi: “Thỏa lòng chưa?”
Trang Phàm Tâm trả lời: “Ừm, thỏa lòng rồi.”
Cậu nói lặp từ ngữ, chứng tỏ mình rất chân thành, trả lời xong vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, xuyên thấu qua đôi mắt kia, trong đầu cậu lại chợt lóe về những bức ảnh xem tối hôm qua.
Cậu nói: “Tui còn muốn học cưỡi ngựa.”
Cố Chuyết Ngôn có chút không nói nổi: “Tìm ba cậu đi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Tui còn muốn học đấu kiếm.”
Người này sao lại được voi đòi tiên như vậy chứ, Cố Chuyết Ngôn yên lặng liếc mắt nhìn con berger dưới chân, trong lòng nói “Là mày dẫn tới đó”. Nhưng lịch sự và phong độ vẫn phải có, anh nói qua loa một câu: “Thưa anh, anh còn muốn làm gì nữa, đừng khách khí.”
Trang Phàm Tâm dừng một chút: “Tui còn muốn nhìn thấy cậu cười.”
Cố Chuyết Ngôn sững sờ, thoáng chốc không biết nên biểu cảm như thế nào, xoay đầu sang bên khác làm bộ không nghe thấy. Trang Phàm Tâm nhìn ra Cố Chuyết Ngôn lúng túng, sợ mình không có chừng mực mạo phạm đối phương, vì vậy lặng lẽ dịch sang đầu kia ghế sôpha.
Cậu nói sang chuyện khác: “… Thật ra cái tui muốn nhìn nhất là em gái đang vẽ cái gì.”
Trang Phàm Tâm nhào tới trước khay trà xem Cố Bảo Ngôn vẽ vời, rất lâu không ngẩng đầu, vốn là vì hóa giải lúng túng nên mới lợi dụng trẻ con, mà trong lúc bối rối đã thành cùng nhau vẽ.
Hơn 100 cây bút màu, Cố Bảo Ngôn ghét nhất màu đen, Trang Phàm Tâm liền dùng màu đen vẽ nguệch ngoạc. Tay của cậu cực kỳ thành thạo, mấy phút liền hoàn thành xong một bức, sau đó theo thói quen viết tên của mình ở cuối trang giấy. truyenfull reup là chó
Cố Bảo Ngôn hỏi: “Anh ơi, từ khi nào thì anh bắt đầu học vẽ?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Ba tuổi.”
Cố Bảo Ngôn tiếc nuối nói: “Vậy em không còn kịp nữa rồi.”
Trang Phàm Tâm cổ vũ em gái, nhớ tới bài học vẫn chưa thuộc, vì vậy đứng dậy nói đi là đi.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Cố Chuyết Ngôn phát hiện bức tranh của Trang Phàm Tâm vẽ xong không lấy, nhặt lên vừa nhìn, cậu vẽ một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng. Tay trái đường nét nổi lên, sắc bén, tay phải thì lại nhu hòa, tự nhiên, mà dưới bàn tay có sáu đường cực nhỏ xuyên qua, là sáu dây đàn ghita.
Cố Chuyết Ngôn cầm bức tranh đi tới trên ban công, cúi đầu nhìn thấy Trang Phàm Tâm đi ra ngoài, anh lấy điện thoại ra ấn số, Trang Phàm Tâm dừng bước quay đầu lại nhìn, sau đó nhấn nghe máy.
“Cậu chưa cầm tranh về này.”
Trang Phàm Tâm nói: “Tặng cho cậu đó.”
Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Tại sao hai cái tay không giống nhau?”
Trang Phàm Tâm xoay người trở lại, cho đối phương nhìn bóng lưng, vừa đi vừa nói: “Tay trái là hiện tại, tay phải là sau này. Trước mắt cậu không mấy vui vẻ, hi vọng sau này cậu sẽ ngày càng vui vẻ.”
Cố Chuyết Ngôn giống như bị chọt trúng tim đen: “Có ý gì?”
“Tui không biết tại sao cậu đến Dung Thành, nhưng hi vọng cậu có thể thích nơi này.” Trang Phàm Tâm nói rất dịu dàng, “Hiện tại, tay cậu cầm dây dắt chó, gảy đàn ghita, có thể trong tương lai không xa, cậu có thể ở nơi này quàng vai bạn bè, thậm chí là nắm tay người mình thích.”
Cố Chuyết Ngôn suy nghĩ, lẳng lặng nhìn gáy Trang Phàm Tâm. Anh không phải không thừa nhận, người làm nghệ thuật quả thật khá lãng mạn, không thừa nhận cũng không được, lúc này anh cảm thấy Dung Thành rất đẹp.
Qua một lúc, anh mở miệng nói: “Cậu hàng xóm, quay đầu lại đi.”
Trang Phàm Tâm lần thứ hai dừng lại, quay đầu nhìn về phía ban công, nhìn thấy trên mặt Cố Chuyết Ngôn nở nụ cười, mặc dù không có nhe răng, thế nhưng nó xuất phát từ trái tim chân thành.
Cậu cũng cười rộ lên, cúi xuống đút tay sờ túi quần.
Sao lại xẹp như vậy?
“Hàng xóm, đừng cười nữa.” Trang Phàm Tâm nói, “… Tui không mang chìa khóa.”
Lần này Cố Chuyết Ngôn cười đến nhe răng, nói chuyện cũng dễ nghe hơn: “Vậy cậu tới đây, tiếp đạn này.”