Tạ Thư Nhiên thầm nghĩ: Thảo nào anh lớn hơn cô tận 10 tuổi.
“Nếu con thích ai thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi, bố mẹ không có định kiến về chuyện yêu sớm đâu! Hơn nữa, nếu đối tượng là Du Thừa Hạo thì bố mẹ lại càng yên tâm ấy chứ!”
Thư Nhiên nghe bà nhắc tới nam chính, nỗi lòng sợ chết của cô lại trỗi dậy, vội chối
“Mẹ à, con thực sự không thích ai đâu mà!”
Mẹ Tạ tặc lưỡi, con gái bà giống hệt bà năm xưa! Càng thích người ta thì càng chối, càng chột dạ
“Được rồi, mẹ hiểu mà!”
Nói xong bà rời đi, miệng còn tủm tỉm cười
Thư Nhiên: Mẹ có chắc là mẹ hiểu đúng ý con không?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cô lấy đâu ra tư tưởng mà yêu với đương chứ? Hơn nữa tên nam chính họ Du kia cô cũng cóc thèm, để dành cho nữ chính thì êm cái mạng hơn!
_______
Cuối tuần nhanh chóng đến. Cha mẹ Tạ cùng Tạ Thư Nhiên đứng trong sân bay chờ người.
Hai má cùng mũi cô đã đỏ lên vì lạnh, hai tay nhét trong túi cũng cứng đờ đến không còn cảm giác, thế mà ông anh kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu! Hừ! Cô rất muốn chui lại vào xe ngồi cho ấm đó, nhưng nể tình anh là phao cứu sinh, cô sẽ đợi thêm 10 phút nữa.
Mãi tới nửa tiếng sau, vị thiếu gia kia mới từ từ bước ra từ cổng an ninh. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại của ai đó, vẻ mặt nghiêm túc, vô cảm. Đằng sau là cậu thư ký vội vàng kéo hành ý chạy theo, mặt mũi đã trắng bệch vì cái lạnh. Ai da, có vẻ tư bản bóc lột thảm quá nhỉ? Nhưng cô cá chắc số lương của cậu ta một tháng phải dày gấp đôi người thường, nếu không hẳn là cậu đã nghỉ việc từ tám kiếp trước rồi!
Cho tới khi đứng trước mặt ba mẹ, Tạ Bắc Thần cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với một câu kết rất giòn: “Cứ như vậy đi, cậu 3 tôi 7”. Tư bản hàng top có khác! Cô thầm đưa một ngón cái ra cho anh.
“Cha mẹ đợi lâu chưa?”
Mẹ Tạ ôm lấy anh một cái rồi dịu dàng nắm lấy tay anh
“Cha mẹ vừa mới tới thôi!”
Thư Nhiên trong lòng đã chẹp miệng: Ừ, mới tới, máu của cô mới bị đông tới cổ thôi mà! Đợi anh thêm chút nữa là thành xác ướp lạnh luôn rồi!
Mẹ Tạ thấy con gái suy nghĩ bay bổng liền kéo tay cô một cái
“Nhiên Nhiên, còn không chào anh trai một tiếng sao?”
Lúc này, cô mới sực nhớ ra kế hoạch làm thân của mình. Cô nhiệt tình đi tới ôm lấy anh thật chặt, giọng nói thập phần ngọt ngào
“Anh trai, anh về rồi! Em nhớ anh lắm đó!”
Có trời mới biết, cô đang vận dụng hết kiến thức diễn xuất của đời trước mới nặn ra được cái quả giọng mềm mềm nẫu nẫu này. Lúc trước, mỗi lần cô thấy diễn viên Tần muốn xin đạo diễn cái gì đó là ả lại lôi cái giọng này ra, cuối cùng đạo diễn liền cười hớn hở mà đồng ý, thậm chí có phải sửa kịch bản. Vậy nên, chiêu này hẳn là có ích chứ nhỉ?