Các bạn học cười càng vui vẻ hơn.
Phía trước có người lại gần cười một tiếng: “Ngật ca đem cô gái nhỏ hại thảm.”
Vị đem cô gái nhỏ hại thảm nào đó cười đến bả vai nhẹ run rẩy, nắm tay áp lên môi, ho nhẹ vài cái.
Anh tựa hồ quét mắt về phía này nở một nụ cười, rồi quay đầu lại.
Giáo viên vỗ vỗ bàn: “Được rồi được rồi, cười đủ chưa, cười đủ rồi thì nghiêm túc nghe giảng bài, nội dung của lần thi cuối kỳ này đều sẽ nói trong các tiết này, mấy anh chị cúp tiết thì khi thi chỉ có ngồi khóc thôi”.
A Thích, người không có lương tâm cười trên nỗi đau của người khác gọi Lộ Vô Khả: “Thẩm Ngật Tây.”
“Làm sao bây giờ nha Thẩm Ngật Tây, cậu học kỳ này sẽ mang tên này.”
Lộ Vô Khả mở sách giáo khoa ra: “Tốt, 90% nữ sinh trong lớp này đều thích mình.”
A Thích cười đến càng vui vẻ hơn.
Lộ Vô Khả cắn ống hút hộp sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– ——————————
Mấy ngày nay mảnh âm trầm trên bầu trời còn chưa tan đi sạch sẽ.
Một trận mưa to hấp tấp đổ xuống mảnh đất này, cả thành thị giống như rơi vào giấc ngủ dài mê man, đã lâu không thấy mặt trời.
Đến buổi tối, cơn mưa lớn kéo dài hơn mười mấy giờ cũng ngưng mới để cho người dân thở phào một cái.
Ngày đó mọi người nói đùa đây là đang đi trên sân băng, chân trước vừa mới bước đi liền mưa xối xả, nhiệt độ không khí sau gót chân cũng bốc hơi mấy độ.
Buổi tối, Lộ Vô Khả có việc phải làm, chủ quán trà sữa gọi điện bảo cô hôm nay đến quán sớm hơn.
Nghe nói hôm nay mưa cuối cùng cũng ngừng, học sinh ở trong trường học buồn bực một ngày chịu không được, khẳng định sẽ đi ra ngoài ăn uống.
Lộ Vô Khả lúc ấy đang cùng A Thích ăn cơm, ăn xong cô liền đi.
Gần năm giờ rưỡi, trời tối quá nửa, gió cuốn theo một tầng hơi nước, hơi lạnh ẩm ướt chui vào cổ áo, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước. Bên ngoài cổng phía Tây của trường là một phố cổ, khu dân cư cũ kỹ, hàng quán nhỏ lẻ không đảm bảo vệ sinh tập trung đông đúc người, xe phải bấm còi nhiều lần.
Thứ không thể thiếu ở đây nhất chính là khói lửa của nhân gian, cùng khung cảnh sinh sống của người dân.
Đang là giờ cao điểm, Lộ Vô Khả vừa bước ra khỏi cổng trường, tiếng còi nối tiếp nhau vang lên, đám học sinh đi qua cười đùa.
Cô đứng bên lề, chờ sang đường.
Dòng xe cộ như thác lũ, cứ thế mà vụt qua.
Mấy nam thanh niên không muốn mạng liều lĩnh chạy qua đầu xe, tài xế thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô chửi bới.
Nhóm người không sợ trời không sợ đất cười, quay đầu nhìn về người lái xe đưa ngón giữa.
Không biết bên này là ai đã nhìn thấy, thúc cùi chỏ người bên cạnh, hất cằm về phía Lộ Vô Khả.
Bên kia đường, bọn họ không biết nói gì liền bật cười, huýt sáo về phía Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả giống như không phát hiện, buông mi, chán nản dùng mũi chân đá đá viên đá nhỏ dưới đất.
Ngước mắt nhìn lần nữa, nhóm người đã đi khuất, cô băng qua đường lớn.
Quán trà sữa mở gần đây, khi cô đến thì đã có người khác đến rồi, một nữ sinh của trường Cao đẳng kỹ thuật gần đó.
Cô gái tên là Lý Lị Đình, nói nhiều có thể so với A Thích, từ khi Lộ Vô Khả đi vào miệng nói liền không dừng lại.
Lúc này không có ai đến uống trà sữa, Lý Lỵ Đình nhàn rỗi không có chuyện gì cùng cô nói chuyện phiếm: “Cậu buổi tối không có lớp nhỉ?”
“Ừ, tối hôm nay không có đăng kí lớp để học.”
“À, Vô Khả, thành tích của cậu rất tốt phải không?”
Lộ Vô Khả lấy trong hộp ra một cái ống hút: “Không có.”
“Phải không?” Lý Lỵ Đình như có điều suy nghĩ, còn nói, “Mình cảm thấy có thể thi vào trường kia thì cho dù kém thì cũng không đến nổi nào đi.”
Không biết vì cái gì, Lộ Vô Khả nghĩ tới người nào đó.
Cho nên một giây sau khi Lý Lỵ Đình nói ra cái tên đó, cô nhìn về phía đối phương.
Lý Lỵ Đình nói: “Không đúng, trong trường của cậu có người tên là Thẩm Ngật Tây, nghe nói cậu ta dựa vào quan hệ được vào.”
Đây là một trong những tin đồn về Thẩm Ngật Tây, như thể anh xấu từ tận đáy lòng.
Cho dù là nữ sinh trường khác cũng nói đến chuyện này.
Anh là một tay cao thủ tình trường điêu luyện, nói nói cười cười, ai nhìn vào cũng nguyện ý chạy theo anh.
Cố tình anh là loại người như thế làm cho người khác rung động.
Lý Lỵ Đình đối với một chuyện cực kỳ tò mò, hỏi cô: “Nghe nói mấy ngày nay người này đổi người khác sao?”
Lộ Vô Khả trên mặt mang khẩu trang: “Không rõ lắm, không cùng chuyên ngành.”
“Cũng đúng.” Lý Lị Đình: ” Có điều gương mặt kia quả thực là ăn cơm trời ban*, trong trường mình có nhiều nữ sinh bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thật sự không hiểu.”
*ăn cơm trời ban – 老天赏饭吃- ý nói được ông trời ưu ái.
“Cái gì?” Lộ Vô Khả thuận miệng hỏi một câu.
“Thẩm Ngật Tây đó.” Lý Lỵ Đình nói lầm bầm, “Người này mang gương mặt dễ nhìn, nhưng quen bạn gái giống như chơi trò chơi, có cái gì tốt chứ, loại này mình cũng không thích, cậu thử nói xem.”
Lộ Vô Khả ậm ừ một tiếng.
Giờ cơm vừa qua, tiệm trà sữa dần dần náo nhiệt.
Hầu hết các bạn sinh viên đều đi thành từng nhóm, mua vài ly về ký túc xá.
Quán này nằm gần trường học, tấp nập người ra vào, có đôi khi hai người đều lo liệu không hết, quá nhiều việc.
Nói chung, khoảng mười giờ tối người mới ít đi, nhưng hôm nay phải tăng ca thêm nửa tiếng.
Khách hàng rời đi, Lý Lị Đình thở ra một hơi: “Hôm nay đông người quá, mình còn không kịp chạm vào điện thoại.”
Lộ Vô Khả ngồi trở lại trên ghế, dựa trên bệ cửa sổ nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay quả thật có chút mệt.
Qua nửa tiếng đồng hồ, hai người có thể đóng cửa tiệm, quay trở lại trường học.
Vốn dĩ bọn họ đang nhàn rỗi chuẩn bị chơi game như mọi hôm, thì một nhóm người đi ra từ tiệm thịt nướng đối diện, cười nói rồi đi qua bên đây.
Lý Lỵ Đình cầm di động lại buông xuống, vừa muốn phun ra mấy chữ, nhìn chăm chú mới phát hiện là người quen.
Cô ấy cùng Lộ Vô Khả kề tai nói nhỏ: “Những người đến đều là từ trường Cao đẳng kỹ thuật của tớ.”
Đầu nhuộm, xăm trổ đầy mình.
“Mấy người này thường xuyên được mời đến phòng giáo vụ, nghe nói còn là giang hồ, có người bảo kê, cứ ba ngày lại được ăn bánh uống trà.”
Nói xong lại nghe Lộ Vô Khả nói: “Biết rồi.”
Điều này nằm ngoài dự đoán của Lý Lị Đình. Cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Lộ Vô Khả: “Cậu biết?”
Có thể không biết sao, đám kia hồi chiều vừa trên đường hướng cô huýt sáo.
Cô nói: “Nhìn thấy không phải người tốt.”
Lý Lỵ Đình tán thành: ” Đúng là trong đám này không tìm được người tốt.”
Đảo mắt lại phát hiện trong nhóm người đối diện kia có gương mặt quen thuộc, Lý Lỵ Đình cẩn thận nhìn xem: “Thẩm Ngật Tây? Đó là Thẩm Ngật Tây, sao cậu ta cũng ở chỗ này.”
Lộ Vô Khả đã sớm nhìn thấy.
Có hai nhóm người ở đằng kia, một nhóm đứng bên kia đường.
Một số cô gái khác băng qua đường đi qua đây.
Đứng đối diện là mấy nam sinh, đều là người hút thuốc, tay cầm điếu thuốc đang nói chuyện đùa giỡn.
Từ miệng bọn họ nói ra đoán chừng cũng không đứng đắn, hai ba câu không thoát khỏi chuyện “người lớn”.
Thẩm Ngật Tây đứng bên trong, một tay đút trong túi, tựa vào cột đèn đường.
Anh hẳn là đang cười, miệng cắn điếu thuốc.
Làn khói mờ mịt trên gương mặt anh.
Ánh mắt Lộ Vô Khả chỉ nhìn một cái liền dời đi.
Lý Lỵ Đình cầm lấy menu đặt lên bàn: “Nhưng nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên. Hình như bọn họ cùng nhau chơi xe, là loại bốn bánh.”
Cái này cô đã nghe qua.
Thẩm Ngật Tây rất thích chơi xe, không phải loại hứng lên là chơi, mà là loại dùng mạng để chơi.
Bên kia đường, một chàng trai trường kỹ thuật dùng cánh tay đụng đụng Tề Tư Minh, hất cằm về phía quán trà sữa đằng kia.
“Đó không phải là cô gái trong bức ảnh mấy ngày trước cậu gửi vào nhóm sao?”
Khoảng cách có điểm xa, nhìn không quá rõ.
Tề Tư Minh cẩn thận liếc nhìn lại không nhận ra được: “Người nào?”
“Là người làm bài trong lớp, là người rất trong sáng đó.”
Nói như vậy đối phương mới nhớ tới, nam sinh ngoại trừ mấy cái chủ đề trò chơi thì chính là nữ sinh.
Ngày hôm đó đang trong lớp học, anh ta đã tiện tay chụp ảnh cô và gửi cho nhóm.
Lúc họ nói đến đó, một số đứa con trai liếc qua bên kia.
Chàng trai trường kỹ thuật cười đến không nghiêm túc: “Mới vừa gặp trên đường còn trêu chọc người ta, các cậu đoán xem cô ấy phản ứng thế nào?”
“Mắt trợn trắng?
“Mắt trợn trắng còn tính là nhìn đến”, nam sinh cười, “Trực tiếp coi bọn tôi là không khí, rất thú vị.”
Tề Tư Minh nghe xong nở nụ cười:” Mẹ nó, cậu muốn theo đuổi đúng không? ”
“Đúng là có ý định này.”
Thẩm Ngật Tây bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng quét mắt qua bên kia một chút.
Tề Tư Minh nói cho cậu nam kia kế hoạch theo đuổi người, ” Tôi ngày đó có nghe ngóng được, cô gái kia với chúng ta hoàn toàn không phải người chung đường, cậu biết cuộc sống sinh hoạt người ta ra sao không?”
Hắn khoa tay múa chân một chút: “Đứng đầu lớp, học bổng hàng năm nhận đến mỏi tay, chỗ nào coi trọng chúng ta, loại cả ngày không làm việc, đi thi đứng đầu từ cuối đếm lên.”
Thẩm Ngật Tây vẫn luôn không lên tiếng, đến nơi này mới hỏi câu: “Học sinh giỏi?”
Tề Tư Minh quay đầu nhìn anh: “Đúng vậy, hàng thật giá thật, học sinh giỏi, giáo viên thấy hận không thể nhận cậu ấy làm con gái.”
Thẩm Ngật Tây miệng ngậm điếu thuốc, không châm lửa
Anh cười một cái: “Kia không đùa được đâu.”
Anh nói với người ở trường kỹ thuật.
Nhưng mà mặt của nam sinh kia cũng không tệ, anh ta biết mình có ưu điểm này.
Hắn nói: “Tôi thích kiểu này, hiện tại đi tìm người xin phương thức liên lạc, đánh cược không?”
Đèn đường chiếu lên sống mũi cao của Thẩm Ngật Tây, khiến đôi mắt anh càng lúc càng thêm thâm thúy. Anh nhướng mí mắt, nhìn chằm chằm người kia nhìn một lát.
Ngược lại trong mắt tràn ra một tầng ý cười: “Được.”
“Tôi cược cậu không được.”