Chân của Kim Mẫn Khuê vẫn không rời đi, Lý Thạc Mẫn nhìn chằm chăm vào anh, khe khẽ lắc đầu.
Nụ cười trên môi vụt tắt, Kim Mẫn Khuê nâng kính mắt nét mặt không thay đổi nhìn Lý Thạc Mẫn.
Theo biên độ khép mở từ môi anh, Lý Thạc Mẫn hiểu được lời người đối diện muốn nói.
“Nghe lời không?”
Lý Thạc Mẫn cần răng nhìn anh chăm chăm không nói gì, lập tức cảm thấy chân Mark Lee đang cọ xát bắp đùi mình, dĩa ăn trong tay cậu quẹt vào mặt bàn phát ra tiếng ma sát chói tai.
Từ Minh Hạo thốt lên một tiếng, quay sang dùng ánh mắt không hiểu nổi nhìn Lý Thạc Mẫn, “Rốt cuộc thì hôm nay đầu óc mày không cân đối hay là tay chân không cân đối?”
Lý Thạc Mẫn cố nhếch môi nặn ra một nụ cười, “Không cẩn thận thôi mà, mọi người cứ kệ đi”
Từ Minh Hạo ghét bỏ nhìn cậu rồi quay đi.
Lý Thạc Mẫn nhìn Kim Mẫn Khuê ngồi một chỗ không nói câu nào trong lòng lại dâng lên cơn bực bội, muốn đứng dậy đi trước, Kim Mẫn Khuê như thể biết rõ cậu muốn làm gì, lập tức dùng hai chân kẹp lấy cậu, Lý Thạc Mẫn vừa tức vì sự vô lý của anh lại vừa sợ bị người xung quanh phát hiện, vội vã dùng khẩu hình hỏi một câu “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây!”
Một tay để trên bàn của Kim Mẫn Khuê bắt đầu chuyển động, nhìn thái dương rịn mồ hôi của Lý Thạc Mẫn bình tĩnh hỏi lại, có nghe lời không?
Lý Thạc Mẫn khó thở, bất chấp gào lên: “Nghe, tôi nghe có được chưa!
Vừa dứt lời xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh, Từ Minh Hạo sợ tới mức dĩa ăn rơi thẳng vào trong khay, Văn Tuấn Huy cũng ngơ ngác.
“Tao thấy chiều nay cần phải đưa mày vào phòng y tế thôi.” Từ Minh Hạo sờ sờ trần Lý Thạc Mẫn, “Mới bỏ có một bữa mà đói đến nỗi choáng váng đầu óc thế này.”
Lý Thạc Mẫn nhìn chăm chăm bàn ăn tức giận không nói lời nào.
“Thạc Mẫn à, anh đã nói bao nhiêu lần rồi lúc ăn cơm đừng để cảm xúc quá kích động, như vậy tiêu hóa không tốt đâu.” Kim Mẫn Khuê nhìn Lý Thạc Mẫn đang lườm mình, trong ánh mắt anh toàn là sự dịu dàng.
Từ Minh Hạo bên này nghe Kim Mẫn Khuê nói xong cũng nghiêng người thì thầm vào tai Lý Thạc Mẫn, “Mày xem đi, buổi sáng mày cố tình gây sự như thế mà người ta có chấp đâu, bây giờ mày làm mình làm mẩy cho ai nhìn, có mất mặt không?”
Từ Minh Hạo nói xong lại ngồi thẳng dậy, hai tay chống cằm, “Mẫn Khuê đối tốt với Thạc Mẫn quá đi, thật hâm mộ.”
Văn Tuấn Huy mất tự nhiên mà ho hai tiếng, vùi đầu ăn cơm.
Nghe Từ Minh Hạo nói, Lý Thạc Mẫn tức đến bật cười.
Đúng là một ngày chết tiệt.
“Tao ăn đủ rồi, có chút việc đi trước.” Lý Thạc Mẫn quay về phía Từ Minh Hạo nói một câu, sau đó gật đầu với Văn Tuấn Huy, không đợi Từ Minh Hạo trả lời đã bưng khay đi thẳng.
Đợi Từ Minh Hạo kịp phản ứng, Lý Thạc Mẫn đã đi xa.
“Tên nhóc này chắc khó bảo lắm hả? Cậu chịu nổi chứ?” Từ Minh Hạo hỏi Kim Mẫn Khuê.
“Cũng ổn.” Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chăm vào bóng lưng đi xa của Lý Thạc Mẫn, nâng kính mắt, “Nghe lời thêm một chút nữa là tốt rồi.”
…*Còn tiếp*….