Tang Phất nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chính mình có thể xảy ra vấn đề gì đó.
Nếu không, có thể thấy số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng tăng, nhưng lại không có ai lên tiếng thì cũng quá kỳ lạ.
Cậu thò tay mở cài đặt và kiểm tra nó một cách cẩn thận.
A! Hóa ra là do chính mình không mở khung chat.
Piaji!
Hàng loạt dòng bắt đầu bay qua liên tiếp trước mắt Tang Phất.
“Ahhhhhh”
“Chủ phòng đã bắt đầu mở khung chat, xin chúc mừng!”
“Mọi người thật sự đang ăn mừng. Nếu chủ phòng không nhìn thấy tin nhắn của tôi nữa, bạn cùng phòng của tôi liền sẽ tắt thở.”
* * *
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các bình luận đều kích động công quét qua khung chat của Tang Phất.
Chớp chớp mắt, mặt cậu đỏ bừng.
“A chào mọi người! Thì ra mọi người đều đang nói chuyện.”
Tang Phất nở một nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào mùa xuân.
Rực rỡ như ánh bình minh.
“Thật xin lỗi, vừa rồi ta cũng không có chú ý tới mình không mở khung chat, mọi người đều nhiệt tình quá.”
Từng dòng trong phòng phát sóng trực tiếp nổi lên từng đợt một, Tang Phất hoàn toàn không thể đọc được hết.
“Mọi người xin hãy chậm một chút, ta không thể nhìn thấy hết được.”
Cậu dừng lại một nhịp, tự nhiên nói.
Chỉ là vẻ ngoài ưa nhìn tự nhiên, kết hợp với giọng nói ngọt ngào.
Nó trực tiếp thu hút một làn sóng biến thái, những kẻ điên cuồng hét lên rằng thật dễ thương đáng yêu.
Khi Tang Phất nhìn thấy những nhận xét không phù hợp này, cậu càng cảm thấy xấu hổ, cố tình tránh ánh mắt.
Một bình luận khác.
Đằng Quang Tễ, người đứng sau màn hình, lúc này cũng tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.
Đôi mắt phượng hẹp và xinh đẹp đó đang khóa chặt Tang Phất.
Mà một chuỗi trêu chọc trong khung chat đột nhiên trôi vào tầm mắt của hắn, ánh mắt của người đàn ông trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Hắn làm ra vẻ mặt vô cảm, ngón tay bắt đầu thao tác.
Người dùng 71962472943 đã gửi một thẻ thần bảy sao vô song, để lại tin nhắn hãy giảng một chút về [Rải đậu thành binh].
Cảm giác một tấm thẻ ngôi sao phát ra ánh sáng đầy màu sắc bao phủ màn hình, biến từ lớn thành nhỏ rồi rơi vào tay Tang Phất.
Tang Phất kinh ngạc nhìn xuống, những hiệu ứng đặc biệt chân thực như vậy thực chất chỉ là hiệu ứng hình ảnh.
Tuy nhiên, hiệu quả dọn dẹp màn hình của món quà này rất tốt, bao trùm tất cả các bình luận trước đó và chuyển sự chú ý của mọi người sang đại lão vô danh này.
“Chết tiệt, có thổ hào tới, mọi người chú ý ôm đùi nhé!”
“Làm tốt lắm, lão đại. Đây là một câu hỏi hay. Tôi đã ngồi xổm nơi này nửa ngày chỉ vì điều này. Đám người trước mặt điên cuồng như vậy. Chủ phòng mau nhanh chóng nói.”
Tang Phất ngẩng đầu lên, không giấu nổi sự vui mừng.
“Cảm ơn vì món quà quý giá, cảm ơn ngài rất nhiều!”
Đây là món quà đầu tiên cậu nhận được, xét theo hiệu ứng đặc biệt thì chắc chắn không hề rẻ.
Cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có vẻ như có rất nhiều người rất tò mò về tấm thẻ này, vì vậy hãy để ta giải thích ngắn gọn.”
Cậu lấy thẻ ra và đưa cho mọi người trước ống kính nhìn.
“Lá bài này có tên là [Rải đậu thành binh], và nó là một lá bài mới được ta tạo ra. Nó được lấy cảm hứng từ một câu chuyện mà ta đã nghe, ‘Rải đậu thành binh, biến cát thành vàng’.”