Nhưng nếu để nàng lại, Thôi Bình Nhi ở Liễu phủ sẽ không thoả đáng.
Dẫu sao Nghiêu thị có con muộn, qua bốn mươi mới có cặp long phượng thai này, không thể nói mình lại sinh thêm một nữ nhi, hay nói Thôi Bình Nhi là con của thiếp thất được.
Nói cho cùng Nghiêu thị cũng có chút không đành lòng với Quỳnh nương mà bà đã nuôi dưỡng mười lăm năm này, nhưng nhìn Thôi Bình Nhi khôn ngoan lanh lợi lại có bộ dạng giống hệt mình, một thân áo váy khâu vá, nhất thời hổ thẹn vì bản thân đã mắc nợ nữ nhi thân sinh quá nhiều. Cuối cùng dứt khoát gọi hai bà tử trong phủ trạch cứng rắn đẩy Quỳnh Nương lên xe ngựa, đưa về Thôi gia.
Sau khi đến Thôi gia, Quỳnh Nương khóc náo không ngớt, uống nước ghét bỏ chén nứt, ăn cơm không chịu được thô sạn. Cuối cùng sốt cao không dậy được, hôn mê ba ngày ba đêm.
Vì vậy lúc Quỳnh Nương mở mắt, thân nương của nàng là Lưu thị vừa mừng vừa lo, vui vì nữ nhi cuối cùng cũng tỉnh, lo nàng khóc náo nữa thì phải làm sao mới tốt?
Chẳng qua hình như Quỳnh nương sốt cao hỏng đầu rồi, lại hỏi những vấn đề mơ hồ hiếm thấy, dường như không biết sao bản thân nàng lại đột nhiên về Thôi gia.
Lưu thị thấp thỏm, sợ con sốt cao mà bị tà bệnh, mò mẫm từ đáy rương ra một chiếc vòng bạc, là của hồi môn của bà, chuẩn bị bảo Thôi Trung đi cầm đổi lấy ít bạc, mời lang trung đến trị bệnh cho Quỳnh Nương.
Nhưng Quỳnh Nương ngăn bà lại, bình tĩnh gọi nương, chỉ nói bản thân khá hơn nhiều rồi, không cần phí tiền mời lang trung.
Mặc kệ có phải một giấc mộng hoang đường hay không, được sống lại một đời thật tốt.
Thôi Tương Quỳnh làm rõ cảnh ngộ của nàng, ngoại trừ lúc mới bắt đầu chán nản thích ứng hai ngày, trái lại rất nhanh tích cực cố gắng thích ứng cuộc sống phố phường mà trước kia nàng rất sợ.
Chỉ là trong lòng hai phu phụ vẫn không thoải mái, nhìn nữ nhi thân sinh yểu điệu, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nàng là thiên kim tiểu thư phủ lão gia, từng khắc nói chuyện với nàng đều hết sức cẩn thận.
Quỳnh Nương lại không muốn xa lạ như vậy, sáng sớm hôm nay, phu thê Thôi thị bận rộn nhóm bếp làm điểm tâm, nàng chủ động xách thùng gỗ đi múc nước. Chỉ là tiểu cô nương vóc dáng nhỏ nhắn, dù thùng nước rỗng nhưng xách đến giếng nước thì vẫn mệt đến nỗi cổ tay mỏi nhừ.
Có lẽ kí ức một khắc cuối cùng rơi xuống đáy giếng của kiếp trước khiến nàng không chịu nổi, nàng nhìn miệng giếng sâu thẳm, do dự không tiến lên.
Vào lúc này, có người đến gần nàng: “Tiểu nương Thôi gia không xách nổi à? Có cần Vượng ca ca ta giúp đỡ không?”
Quay đầu nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi nhưng bộ dáng dung tục, nàng nhớ mang máng Lưu thị từng nói qua, người này tên Trương Vượng, là nhi tử độc nhất của chủ hàng thịt heo đầu phố, hắn cậy nhà hắn giàu có, cả ngày chơi bời lêu lổng, thích nhất là trêu ghẹo quả phụ tiểu tức láng giềng, không đứng đắn.
Xem ra tối qua đi uống rượu sáng sớm mới về, mũ vải nghiêng lệch, dây lưng lỏng lẻo, cả người đầy mùi rượu.
Trương Vượng cũng biết Quỳnh Nương, dù sao chuyện Thôi gia bán điểm tâm với một nhà phú quý nào đó bế nhầm con đã truyền đi khắp phố.
Tiểu nương Thôi gia mới đổi về từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại xinh đẹp, dung mạo giống phu phụ Thôi gia, trở thành mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Ngày thường chỉ có thể ngồi xe cao mới thấy tiên cốt dung mạo quyến rũ như vậy, nhưng bây giờ đã rơi vào đầu đường phố chợ này rồi, đúng là có phúc khí cho mấy tên ăn chơi truỵ lạc quanh đây.
Sáng sớm Trương Vượng bước ra từ cửa hoa lâu, tản bộ đến gần nhà Thôi gia, đột nhiên nhớ tới tiểu nương mới đến, liền dừng lại trong chốc lát, không ngờ thực sự có thể gặp được mỹ nhân tuyệt đẹp không dính bụi trần như vậy. Bèn tới gần, chuẩn bị trêu ghẹo tiểu nương này.
Thôi Bình Nhi trước kia của Thôi gia cũng là một đoá kiều hoa, thêm ánh mắt thiển cận, hắn cách ba năm ngày tặng một hộp phấn hoa, Thôi Bình Nhi liền dùng ánh mắt khác mà đối đãi hắn. Nếu không phải mụ già hung giữ của Thôi gia là Lưu thị đến kịp thì Thôi Bình Nhi đã bị hắn lừa vào ngõ nhỏ dâm ô cởi áo.
Nhưng nửa năm nay, kĩ nữ phóng túng đó đột nhiên trở nên tự cao tự đại, không tự nguyện cùng hắn ta vui đùa thân cận. Vốn dĩ hắn ta có chút tức giận, không ngờ chuyện tốt còn ở phía sau. Thôi Bình Nhi huênh hoang đi rồi, lại đổi về một Thôi Tương Quỳnh kiều mị. Trương Vượng kê chân lên đá, dựa vào sân tường nhìn Quỳnh nương, xương cốt rã rời, cảm thấy thần tiên hạ phàm cùng lắm cũng chỉ là như vậy. Chỉ đợi tiểu nương này cập kê, hắn liền bảo nương mời bà mối đến cửa đề nghị kết thông gia luôn.
Ai da, dẫu sao vẫn là hoa thuỷ tiên được tưới bằng nước vàng nước bạc. Nhìn vòng eo hết sức mảnh nhỏ của nàng, mày liễu khẽ nhăn, Trương Vượng chỉ cảm thấy tà hoả bị áp chế trên người kĩ nữ hôm qua lại bị khiêu khích nhen lên, âm ỷ thiêu đốt đũng quần hắn.
Nhìn Trương Vượng thèm nhỏ dãi tiến lại gần, Quỳnh nương định lùi về sau trốn, cả thùng gỗ cũng không cần, quay người muốn chạy. Trương Vượng vừa vặn chắn lại, căn bản không thể lui.
Trong giấc mộng kiếp trước đó, dù nàng học được chút công phu nhưng so với nữ tử bình thường chỉ mạnh hơn chút, tuổi nàng còn nhỏ, sức lực không đủ, không phải đối thủ của tên ăn chơi trước mặt này.
Thấy hắn sắp động tay động chân, Quỳnh nương hơi vén váy, nhân lúc hắn không đề phòng định đạp một cước gà bay trứng vỡ vào hạ bộ hắn. Bỗng nhiên từ phía sau Trương Vượng truyền đến một tiếng hét: “Tránh xa muội muội ta ra! Cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi!”
Trương Vượng quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên mặc áo choàng vạt ngắn màu xanh, đang xách một thùng nước với một chiếc đòn gánh đứng phía sau hắn ta.
Xem ra tên này chính là huynh trưởng ruột thịt của Quỳnh Nương-Thôi Truyền Bảo. Hắn và Quỳnh nương là song bào thai, cũng mười lăm tuổi, nhưng di truyền thân hình cao lớn của phụ thân Thôi Trung, cường tráng như nghé con, đôi mắt tròn hung ác nhìn chằm chằm Trương Vượng. Như chỉ cần Vương Trượng động đậy, hắn sẽ vung đòn gánh xông lên.
Vương Trượng thấy bản thân bây giờ tình thế không tốt, hậm hực nghiêng người nói: “Là láng giềng với nhau, muốn giúp muội muội ngươi xách nước, tiểu tử ngươi sao lại ồn ào như vậy, ta có lòng tốt mà ngươi làm như gan con lừa không bằng…” vừa nói vừa phất tay áo căm hận rời đi.
Thôi Truyền Bảo lười nghe hắn lầm bầm, bước đến bên giếng, nhấc thùng gỗ Quỳnh nương làm rơi lên, cẩn thận buộc dây thừng thả xuống, đổ đầy nước vào thùng của mình, sau đó dùng đòn gách nhấc lên, tự xách hai thùng nước, đầu cũng chẳng quay lại, bước lớn đi mất.
Quỳnh nương bước vội, chạy nhanh sau huynh trưởng, một trước một sau cùng về nhà.
Những ngày này, Thôi Truyền Bảo không để ý đến nàng, Quỳnh nương đoán, chắc là bản thân lúc chưa trọng sinh về Thôi gia khóc lóc làm loạn kinh quá, nói nhiều lời ghét bỏ Thôi gia, không những làm phụ mẫu đau lòng, còn khiến ca ca song sinh oán trách.
Trong mộng cảnh kiếp trước, vì muốn cảm ơn dưỡng phụ mẫu Liễu gia tiếp tục để nàng ở lại nên Quỳnh Nương tận lực xa lánh Thôi gia, chưa từng chủ động liên hệ với họ.
Chỉ là sau này xuất giá làm nương cũng hiểu được từng tầng phức tạp của nhân tình thế thái, hối hận vì đã đối xử với phụ mẫu thân sinh quá cay nghiệt, mới phái người đi nghe ngóng cảnh ngộ Thôi gia, muốn âm thầm giúp đỡ một chút. Nhưng tin tức thăm dò được lại khiến người lo lắng không thôi, đại khái là ca ca song sinh của nàng không phải người thích hăng hái tranh giành, sau này phụ thân Thôi Trung mắc bệnh nặng cần bạc gấp, vì muốn nhanh nhanh kiếm bạc mà hắn lệch vào đường ngang ngõ tắt, đến làm tay chân cho sòng bạc, rồi cưới một tỷ tỷ là bạn ăn chơi mà hắn quen.
Nữ tử đó vốn đi ra từ hoa lâu, sau khi gả đi thói quen lâu ngày không sửa, ỷ vào tiền tích góp buôn xác thịt bán tiếng cười, diễu võ giương oai ở nhà phu quân, chưa từng hiếu kính với công công bà bà.
Về phần sau này làm sao Thôi Truyền Bảo lại đánh chết cậu em đến nỗi dính vào kiện tụng, chắc hẳn cũng có liên quan đến vị đại tẩu tương lai này.
Quỳnh Nương nghĩ đến đây, mày khẽ nhíu. Đời trước nàng luôn xoắn xuýt vì bí mật xuất thân của nàng, luôn mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình, cuối cùng rơi vào kết cục trượng phu thay lòng đổi dạ, nhi nữ xa cách.
Trời cao không đối xử tệ bạc với nàng, để nàng sống lại một lần nữa, lần này, nàng sẽ không đuổi theo những thứ viển vông đó, không đuổi theo mỹ danh hiền phụ gì đó, không bỏ mặc nhi nữ cho nhũ mẫu nha hoàn, để rồi ồn ào đến nỗi rơi vào kết cục đơn độc.
Trong con phố đầy mùi nhân gian khói lửa này, nàng muốn làm thương phụ, hiếu kính phụ mẫu, gả cho trượng phu phẩm hạnh đoan chính, càng muốn tự nuôi dưỡng con của nàng…
Nghĩ đến đây, nàng nhìn bóng lưng của thiếu niên quật cường trước mắt, không khỏi bước nhanh hơn, mở miệng kêu: “Ca ca, đợi muội.”
Quỳnh nương trời sinh âm thanh trong vắt dịu dàng, lại thêm đang độ tuổi xuân, một tiếng “ca ca” này nghe như tiếng chim hoàng oanh hót. Dù Thôi Truyền Bảo có chút bất mãn với nàng nhưng cũng vẫn dừng lại.
—
(1) Giấc mộng hoàng lương; giấc mộng kê vàng (trong truyện “Chẩm Trung Ký” thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.)