Hoàng đế cực kỳ ghê tởm, đương nhiên ông ta sẽ không thích vị Thái phi này, càng chẳng thương yêu gì đứa con trai ấy.
Sau đó vị Thái phi trẻ tuổi kia được chăm sóc ở hành cung(*), nhưng hôm sinh con thì lại bị khó sinh mà chết.
(*)Hành cung: Cung điện hoặc trạm nghỉ để nhà vua dừng chân nghỉ ngơi khi đi ra khỏi kinh thành, thường được xây cất, trang hoàng, chuẩn bị từ trước để sẵn sàng phục vụ mỗi khi vua và đoàn tùy tùng tới nghỉ.
Người sáng suốt đều biết đó không phải là khó sinh mà chỉ là bỏ mẹ để giữ con mà thôi.
Tội nghiệp Tứ hoàng tử từ nhỏ đã bị nuôi trong hành cung, bên cạnh chỉ có một thái giám lớn tuổi làm bạn, vừa cô đơn vừa thiếu tình thương.
Khi hắn được khoảng mười tuổi, Hoàng Đế mới nhớ ra mình có một đứa con trai như vậy.
Vậy nên ông ta mới đón hắn về trong cung, giao cho Nhung phi nuôi nấng.
Nhung phi là một người phụ nữ tốt bụng dịu dàng, hồi Hoàng Đế còn là Thái Tử, bà đã làm trắc phi, là người sinh hoàng trưởng tử Vũ Văn Giác.
Thấy bé trai nhỏ gầy lạnh lùng này, bỗng dưng tình thương của mẹ trỗi dậy, bà dốc lòng chăm sóc, coi hắn như con đẻ. Cuối cùng, đứa trẻ không được thương yêu này đã có chỗ gửi gắm tinh thần, xem Nhung phi như mẹ ruột.
Đáng tiếc thay, tạo hóa trêu người.
Về sau hoàng trưởng tử bị vu cho tội làm phản, Nhung phi che chở cho Vũ Văn Mân chạy trốn thì bị bắn mấy chục mũi tên, chết thảm ngay trước mặt hắn.
Đây chính là điểm mấu chốt để Vũ Văn Mân hắc hóa.
Phải trơ mắt nhìn từng người được mình coi là chỗ dựa tinh thần chết ngay trước mặt, khó mà trở nên không biến thái.
Lục Hàm Chi thở dài, bạo quân thì bạo quân thật, nhưng mà thê thảm quá.
Lục Hàm Chi tiếp tục nhìn xuống, thấy tên tiếp theo là Vũ Văn Minh Cực.
Nhìn thấy cái tên này xong, Lục Hàm Chi bèn cười khinh miệt. Ha, đây là một tên chó chết.
Là một kẻ cực kỳ bỉ ổi, vụ hoàng trưởng tử làm phản là do gã âm mưu gài bẫy.
Cuối cùng gã cũng là người chết thảm nhất, nghe nói là bị Vũ Văn Mân dùng 72 xiên trúc nhọn cắm vào người, bằng với số mũi tên Nhung phi đã bị bắn trúng.
Haizz, cũng là một người có tình có nghĩa.
Đáng tiếc là cậu chẳng dám trêu vào sếp sòng cỡ này.
Nhưng khi chọn quân vương, Lục Hàm Chi do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn Vũ Văn Mân.
Hết cách rồi, cả nhà Vũ Văn đầy rẫy các loại biến thái.
Bất kể cậu gặp ai thì cũng chẳng đủ nhét kẽ răng bọn họ.
Sở dĩ chọn Vũ Văn Mân là vì nhỡ về sau cậu gặp lại hắn, hy vọng hắn nể tình cậu đã sinh cho hắn một đứa con mà tha cho con đường sống.
Cuối cùng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: [Chúc mừng ký chủ đã bái làm bề tôi của vua, lấy được tư cách “thường dân”, đạt được một điểm giao dịch định hướng miễn phí. Hệ thống đã phát nhiệm vụ, mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Lục Hàm Chi: ???Thường dân???
Rồi, thường dân thì thường dân! Dù sao cậu cũng chẳng muốn làm quan, nếu không thì đã chọn tuyến đường phản công của triều đình.
Lục Hàm Chi hỏi: “Thế đổi điểm giao dịch miễn phí có ích lợi gì?”
Hệ thống: [Có thể đổi vật phẩm tương ứng trong khu mua sắm của hệ thống.]
Lục Hàm Chi: “Vậy trong khu mua sắm của hệ thống có vật phẩm gì?”
Hệ thống: [Xin nhận nhiệm vụ theo nhắc nhở. Sau khi kết thúc nhiệm vụ có thể nhận được quyền hạn tương ứng.]
Lục Hàm Chi:… Vừa nghe đã biết đây là có bài cả rồi, ép cậu mắc câu rồi mới nói sau.
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Tao có thể bỏ hệ thống không?”
Hệ thống: [Không. Nếu như cậu bỏ thì nội dung vở kịch về 0, tự động diễn biến tiếp dựa theo cốt truyện trong nguyên tác.]
Cái bài của hệ thống này thật giống bắt heo mẹ mặc áo ngực, cứ hết bộ này tới bộ khác. Tóm lại, nếu bạn đã đến đây thì chắc chắn không có chuyện để bạn về tay không.
Tuy Lục Hàm Chi nhát gan tiếc mạng, nhưng được cái là cậu nghĩ rất thoáng.
Nếu đã bị lừa vào tròng thì thôi chối từ làm gì, cứ để cái bài này mãnh liệt hơn xem nào!
Thế nên cậu không thèm phản kháng, cứ thế bị cái hệ thống tưởng chừng như vô dụng này dẫn vào trong thức hải(*).
(*)Thức hải: (識海) Biển tàng thức trong ý thức của con người, thường được nhắc tới trong giới tu tiên
Một giây sau, Lục Hàm Chi đã tiến vào một không gian tinh thần.
Có ba lối vào có hình Thái Cực bên trong không gian tinh thần, một trong số đó có màu xám và hai lối vào khác nhấp nháy ánh sáng.
Lục Hàm Chi đoán có lẽ cửa vào màu xám kia đã dùng hết khi bị tấn công tinh thần.
Lại nhìn hai cái lối vào sáng ngời kia, một cái có dạng như một gói hàng, cái còn lại có hình chữ thập.
Lục Hàm Chi không đoán ra ý nghĩa của cái có hình gói hàng, còn cửa vào hình chữ thập kia thì chắc là cửa vào để đổi thuốc men. Cậu cảm thấy bây giờ mình chưa cần mua thuốc, nên đi đến cửa hình gói hàng.
Đến gần cửa vào, cậu mới phát hiện ra bên trong ẩn chứa Càn Khôn.
Thì ra cửa vào hình gói hàng là một trung tâm thương mại, sau khi tiến vào sẽ thấy có mấy cửa hàng lớn. Một cửa hàng thực phẩm, một cửa hàng quần áo, một cửa hàng tạp hóa, một là cửa hàng bán các thứ đồ khác.
Lục Hàm Chi cân nhắc, sau đó đi vào khu thực phẩm.
Vừa tiến vào khu thực phẩm, Lục Hàm Chi đã bị đưa đến một siêu thị. Hàng hóa trong siêu thị rực rỡ muôn màu, dưới mỗi mặt hàng đều treo bảng giá, trên bảng giá không viết giá tiền mà là điểm giao dịch.
Giá trị điểm giao dịch bắt đầu từ 0.1 điểm, về sau sẽ không ngừng tăng lên.
Lục Hàm Chi rất hưng phấn, vừa rồi cậu còn đang rầu rĩ vì chuyện phải nuôi cục bột nhỏ như thế nào. Giờ thì khỏi cần lo lắng, có siêu thị này thì hoàn toàn có thể đổi sữa bột để nuôi em bé.
Lục Hàm Chi suy nghĩ một lúc rồi đi về phía khu đồ dùng cho trẻ sơ sinh. Vừa đi vào, cậu đã bị giá đồ dùng cho trẻ sơ sinh dọa giật mình, đồ đạc bên này thật sự quá đắt.
Sữa bột trẻ sơ sinh tốt hơn chút thì cần 2 điểm giao dịch, mà trong tay cậu chỉ có đúng hai điểm giao dịch định hướng của khu mua sắm thực phẩm.
Ngắm nghía chọn lựa hồi lâu, cậu chọn một loại sữa bột rẻ hơn cho trẻ sơ sinh cùng với một bình sữa nho nhỏ. Hai thứ này đã tiêu hết một điểm giao dịch khiến Lục Hàm Chi đau lòng không thôi.
Không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng kiếm được điểm giao dịch, bây giờ không thể quá phung phí, tránh phải giảm khẩu phần của cục bột nhỏ.
Mua đồ xong, Lục Hàm Chi ôm sữa bột và bình sữa ra khỏi trung tâm thương mại.
Lúc này ngoài trời đã tạnh mưa, cục bột nhỏ vẫn còn đang ngủ.
Cậu nắn nắn bàn tay nhỏ bé hồng hào của đứa bé, bỗng chốc tình mẹ dâng trào.
Cậu đẩy cửa ra, nói với tiểu nha hoàn vẫn canh giữ ở bên ngoài: “Ngươi đi lấy chút nước nóng lại đây.”
Vẻ mặt tiểu nha hoàn có chút sợ hãi, hiển nhiên đã bị nữ chủ nhân của gia đình uy hiếp một hồi.
Nàng ta đứng dậy đáp: “Vâng, Tam thiếu gia.”
Tiểu nha hoàn nhanh chóng đưa nước nóng tới.
Lục Hàm Chi rót một chén nước sôi để nguội, lại đọc tờ hướng dẫn sử dụng của sữa bột. Lúc này vừa vặn nghe thấy tiếng khóc oe oe của cục bột nhỏ, cậu bèn pha sữa bột dựa theo tỉ lệ trong tờ hướng dẫn.
Sau khi lắc đều sữa trong bình, cậu để núm vú vào miệng nhỏ của bé.
Chắc là do một ngày một đêm không ăn cái gì nên đã rất đói bụng, cái miệng nhỏ của nhóc con kia vừa mới ngậm núm vú cao su đã ra sức mút chùn chụt.
Hương vị sữa bột này ngửi rất thơm ngon, chắc là cục bột nhỏ thích lắm.
Bé ra sức bú sữa, khoảng chừng mấy phút đã bú sạch 30 ml sữa.
Sau khi bú xong vẫn chưa hết thòm thèm, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ghé sang một bên như đang tìm thêm sữa. Trái tim Lục Hàm Chi bị dáng vẻ đáng yêu của bé làm cho tan chảy, làm sao cậu có thể nhẫn tâm để cho bé con này bị đói đây?
Vì thế cậu lại pha thêm 30 ml sữa, đặt núm vú cao su vào cái miệng nhỏ của bé con lần nữa. Sau khi bú hết 60 ml sữa, cuối cùng cục bột nhỏ cũng chịu yên.
Bé con đang mở mắt, dù lúc này vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng đôi mắt hai mí rõ ràng cùng hàng mi dài này vẫn khiến Lục Hàm Chi phải kinh ngạc một phen.
Mặt mũi của đứa bé rất xinh đẹp, là người thì chắc là không có ai muốn giết bé đúng không? Huống chi Lục Hàm Chi còn là cha ruột của đứa bé này?