Hôm sau, Ngụy Anh cùng Giang Trường lên đường đến Cô Tô, dọc đường Ngụy Vô Tiện giảng một đống đạo lý cho Ngụy Anh nghe.
“Lần này tới Vân Thâm Bất Tri Xứ không cần tự rước phiền toái vào người. Những người đến Vân Thâm cầu học đều là đệ tử trực hệ của các gia tộc, quen biết nhiều bằng hữu một chút sẽ có lợi về sau.” Ngụy Vô Tiện cẩn thận dặn dò Ngụy Anh.
“Biết rồi! Ngươi nói cả một đường rồi đó!” Ngụy Anh có chút không kiên nhẫn nói.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi nói gì?” Giang Trừng hỏi Ngụy Anh.
“A! Giang Trừng, ta chưa nói gì hết, ngươi nghe nhầm rồi!” Lúc trước, Ngụy Anh còn muốn đem sự tồn tại của Ngụy Vô Tiện nói cho Giang Trừng nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện ngăn cản. Khi đó hắn còn hỏi vì sao không thể nói chuyện này cho huynh đệ tốt này của hắn, Ngụy Vô Tiện lại chỉ nói với hắn một câu “Sau này rồi biết!”. Ngụy Anh nhún vai cho qua, hắn biết Ngụy Vô Tiện sẽ không hại hắn cho nên chuyện này hắn không có nói cho Giang Trừng.
“Ngụy Vô Tiện, ta nói cho ngươi biết, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải Liên Hoa Ổ, ngươi nhất định phải nhớ kĩ, đừng gây phiền toái làm mất mặt Giang gia!” Giang Trừng tức giận nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Ngụy Anh, nói.
“Biết! Biết!” Ngụy Anh vẫy vẫy tay, vẻ mặt không sao cả nói.
Rất nhanh liền đến Thải Y Trấn, “Hửm? Thiên Tử Tiếu? Nghe nói là rượu ngon nổi tiếng, không biết hương vị ra sao?” Ngụy Anh nhìn sạp bán Thiên Tử Tiếu bên cạnh tửu lâu, vẻ mặt tỏa sáng nói.
“Rất ngon!” Ngụy Vô Tiện có chút hoài niệm nhìn tửu lâu này, lúc hắn ở Vân Thâm nghe học đã cùng bọn người Nhiếp Hoài Tang thường xuyên chạy tới đây cải thiện thức ăn.
Những chuyện phía sau cũng giống trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng làm mất thiệp mời, Ngụy Anh một mình trở lại Thải Y Trấn tìm bái thiếp.
“Ta đi mua hai vò Thiên Tử Tiếu.” Ngụy Anh cười hì hì đi tới tửu lâu ban nãy.
“Thuận đường mua nhiều điểm tâm một chút, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rất khó nuốt trôi.” Ngụy Vô Tiện cảm khái.
“Được, nghe lời ngươi!” Ngụy Anh nghe Ngụy Vô Tiện nói đồ ăn ở ở Vân Thâm khó ăn liền xoay người mua nhiều điểm tâm bỏ trong túi càn khôn.
Quả nhiên không thoát được dự đoán của Ngụy Vô Tiện, tiểu cũ kỹ Lam Vong Cơ đã đứng bên trong tường chờ Ngụy Anh.
“Ha ha ha ha… Ngụy Anh, ngươi thực sự mất mặt!” Ngụy Vô Tiện ở trong thức hải của Ngụy Anh cười đến lăn lộn.
“Đừng có cười! Ngươi cười cái gì chứ! Nếu không phải vì mất mặt ta vẫn có thể tiếp tục đánh với hắn, ta cần gì phải chạy!” Ngụy Anh than thở, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
“Khoan! Đừng ngủ! Ta quên nói với ngươi chuyện ngươi cần thay đổi lời đồn về mình.” Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Ngụy Anh chuẩn bị lên giường liền vội vàng lên tiếng cản lại.
“Không ngủ vậy thức làm gì?” Ngụy Anh hỏi.
“Chép gia quy!” Ngụy Vô Tiện nói.
Evil: Bước đầu tiên của kế hoạch, bắt đầu! Chúc Tiện Tiện thành công!