Lúc nghe Nhung Ngạn nói, đầu anh bỗng trống rỗng, anh không thể nào liên tưởng người xấu xí bẩn thỉu hôm qua với người sạch sẽ xinh đẹp hôm nay là một được, hơn nữa, Nhung Ngạn quá gần rồi, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của hắn, gần tới mức anh còn ngửi thấy mùi tín tức tố α cường thế trên người hắn.
Tầng 10 đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều dồn vào tư thế ám muội của hai người, cho đến khi Chu Mạc mất tự nhiên đẩy Nhung Ngạn ra, ấn cầu thang máy, Nhung Ngạn tất nhiên vui vẻ đi cùng anh.
Số tầng cao có thể đi đến tầng thấp hơn nó*, hẳn nào Nhung Ngạn có thể tới tầng 10, Chu Mạc thầm nghĩ.
* Tức là trong toàn nhà 10 tầng chẳng hạn, thì tầng 10 có thể lên tầng 9, nhưng tầng 9 không thể xuống tầng 10.
Chu Mạc lại không quan tâm vấn đề này cho lắm, anh trang bị cẩn thận, tăng cao cảnh giác đi ra ngoài, Nhung Ngạn vẫn luôn bám sát theo anh, nói cái gì mà, Chu Mạc rất lợi hại, hắn muốn đi theo anh… Chu Mạc không thấy α yếu đuối chỗ nào, nhưng lại không đuổi được Nhung Ngạn.
Mới đầu có chút không quen, sau đó Chu Mạc không bận tâm nữa, chỉ cần không vướng chân anh là được.
Hai người cứ thế mà tạo thành một tiểu đội, Nhung Ngạn ngày nào cũng đến tìm anh mặc nắng mặc mưa, sau này Chu Mạc phát hiện, Nhung Ngạn rất lợi hại, α cũng rất lợi hai, tay không có thể giết chết tang thi, một cước cũng có thể đá bay đầu chúng.
Hai người cứ như vậy mà cạnh nhau hơn hai tháng, Chu Mạc chậm rãi quen với Nhung Ngạn, anh cũng biết Nhung Ngạn là α cấp S, tuy rằng làm bạn với α cấp S là một điều không thể tin nổi, nhưng ngày nào Nhung Ngạn cũng tới tìm, anh cũng dần coi hắn là bạn.
Mãi cho đến sau này bị Nhung Ngạn cường bạo, anh vẫn không hiểu nổi, đường đường là một α cấp S, có rất nhiều Ω hoặc β thích hắn, tại sao hắn cứ muốn anh, nhất định phải là anh? (Anh là vợ ảnh, ok?)
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, anh cũng sớm cảm thấy Nhung Ngạn có chỗ không đúng, nhưng là anh quá ngu ngốc hay là do quá tin tưởng hắn, thực sự coi hắn là bạn.
Nhung Ngạn vẫn luôn thích thân mật với anh, thỉnh thoảng ôm anh, cùng anh trò chuyện. Chu Mạc vẫn nghĩ đối với ai Nhung Ngạn cũng như vậy, cũng tạo nên thói quen được Nhung Ngạn ôm, thi thoảng bị hắn sờ mông (o.0), anh cũng đều không bận tâm.
Đến lúc được 2 tháng kể từ ngày hai người quen nhau, Nhung Ngạn đột nhiên trở nên nôn nóng. Chu Mạc phát hiện hỏi hắn mới biết, bởi vì tầng 20 có một Ω cấp S phát tình.
Chu Mạc lúc đó chỉ ôm hắn an ủi, thậm chí Nhung Ngạn ôm cứng anh làm phiền trên người anh, anh cũng nhịn. Giờ suy nghĩ lại, lúc Ω cấp S phát tình quá mức nguy hiểm, sẽ khiến α bị rối loạn, cho nên họ đều có sẵn thuốc ức chế, sao có khả năng phát tình ở nơi có nhiều α như vậy.
Có lẽ lúc ấy Nhung Ngạn đã không nhịn được, Chu Mạc có thể cảm nhận được Nhung Ngạn chậm rãi tiếp cận anh, đến gần anh, khiến anh thả lỏng cảnh giác, để anh chủ động thích hắn. Nhung Ngạn chắc cũng không nghĩ rằng Chu Mạc ngu ngốc đến mức ấy, cũng sẽ không nghĩ tới, anh sẽ không ở bên bất kì α hoặc Ω nào.
Chu Mạc vẫn nhớ ngày hôm đó, Nhung Ngạn cởi bỏ mặt nạ giả dối, cũng là lần đầu tiên hắn cường bạo anh.
Đêm đó, Nhung Ngạn bị một Ω cấp S phát tình tới gõ cửa, tín tức tố α tăng vọt, mắt đỏ ngầu lên tầng 10 gõ cửa phòng Chu Mạc, ôm anh vừa hôn vừa sờ loạn.
Chu Mạc giật mình vội đẩy Nhung Ngạn ra, nhưng khí lực lúc phát tình của α quá lớn, anh bị hắn áp lên tường mà hôn môi, Chu Mạc trợn mắt cố sức đẩy hắn ra.
Nhung Ngạn rời khỏi anh, thở dốc, đáng thương nói hắn vô cùng khó chịu, lại muốn nhờ Chu Mạc giúp hắn một chút.
Chu Mạc khuyên hắn mãi không được, đến lúc cảm nhận được phân thân thô to của hắn cọ xát lên mông anh, Chu Mạc cuối cùng cũng nổi giận. Anh nói với Nhung Ngạn anh chỉ coi hắn là bạn tốt, không ngờ Nhung Ngạn lại muốn thượng anh? Chu Mạc đuổi hắn ra khỏi phòng.
Nhung Ngạn cũng đâu dễ mà bị đuổi đi như vậy, bởi thế hai người đánh nhau.
Cuối cùng vẫn là hắn chiếm thế thượng phong, kéo quần anh ra, không để ý anh phản kháng mà đè người ra làm.
Lần thứ nhất không có bôi trơn cũng chẳng có âu yếm, hậu huyệt bị xé rách, chảy rất nhiều máu, nhưng Nhung Ngạn vẫn không dừng lại, hắn lại càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa làm chết Chu Mạc. Đương nhiên cũng không làm đến khoang thất của anh, không phải hắn không nghĩ tới, mà bởi Chu Mạc không thể thả lỏng, nội bích vẫn xiết chặt lại.
Sau khi thân thể tốt hơn liền chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, trước mặt những người còn sống bị hắn làm, đó là lần thứ hai bị cường bạo. Mặc dù cách cửa thang máy pha lê, từ tầng 0 xuống đến tầng 20, cũng khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Vẫn đau, đau đến tan nát cõi lòng, tự tôn và kiêu ngạo của anh bị đánh nát bấy. Cũng từ đó Chu Mạc dần sợ hãi Nhung Ngạn, anh từ chối giao lưu với hắn, vừa thấy hắn thân thể tự động run rẩy, Nhung Ngạn cũng không kiên nhẫn nữa, cũng tháo mặt nạ người tốt xuống, cũng bỏ ngoài tai lời cầu xin của anh, một lần lại một lần làm anh…
Về đoạn video kia, cũng bởi vì tuyên bố chủ quyền, cũng tránh anh tiếp xúc người khác, còn cố ý lan rộng ra ngoài, nếu tự tôn của anh đã mất hết, thì Chu Mạc mới hoàn toàn thuộc về hắn.
Mà hai người quen nhau cũng vừa được một năm, trong một năm ấy, ngoại trừ 2 tháng trước đó Nhung Ngạn không làm gì anh, thì những tháng ngày sau đó, Nhung Ngạn đều dùng những phương thức khác nhau để giày vò anh, ôm anh, ngạo khí của anh đều bị mài mòn, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, Chu Mạc giống như chuột thấy mèo, không ngừng run rẩy xin tha.
Mãi về sau, Nhung Ngạn thường bị thượng tầng giao cho nhiệm vụ, lúc này Chu Mạc mới cảm thấy được giải thoát. Trong căn cứ có rất nhiều cơ sở ngầm của Nhung Ngạn cài để canh chừng anh. Nhung mà Chu Mạc lại có thể tự mình đi tìm vật tư, tuy rằng anh không dám bỏ trốn, nhưng anh vẫn luôn cảnh giác, cẩn thận giấu đi một phần vật tư ở nơi khác.
Thái độ Nhung Ngạn đối với anh rất khó hiểu, ngoại trừ việc trên giường cường thế bá đạo, nhưng bình thường đối xử với anh rất tốt, vật tư khan hiếm cũng sẽ đưa rất nhiều cho anh, hơn nữa còn rất quan tâm đến anh. Dù anh có cầu xin nhưng hắn cũng không chịu để anh rời đi, chỉ ôm lấy anh. Chu Mạc cũng nhiều lần hỏi hắn tại sao lại là anh, hắn cũng chỉ cười cười không trả lời. Anh cũng từng cầu xin hắn, chỉ cần không làm tình, thứ gì cũng có thể, nhưng hắn vô cùng bá đạo cố chấp. Chu Mạc cũng từng nghi ngờ, có lẽ hắn cũng thích anh… Cho đến mấy ngày trước, lần đầu tiên bị hắn khai mở khoang thất, anh mới biết tại sao hắn lại đối xử với anh như vậy.
Giờ anh cũng đã rõ, ngay lúc hắn nói anh đã hiểu ra. Hóa ra từ ngày hai người quen nhau cho đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn, cũng có thể nói, Nhung Ngạn đang trả thù anh, trừng phạt anh, trừng phạt β yếu kém này dám mở miệng khinh miệt α và Ω. Bởi vì anh từng nói:
“α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở.”
“Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ.”
Anh vốn là cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời, còn Nhung Ngạn đã sớm giăng lưới, bắt anh lại.
Nghĩ tới đây, tay cầm vô lăng không khỏi siết chặt lại, câu nói ngoan ngoãn ở căn cứ chờ hắn trở lại như ma âm không ngừng vang bên tai anh.
Chu Mạc nháy mắt cứng đờ, nhưng anh tự nhủ, cố gắng trấn định bản thân. Cứ bình tĩnh, giờ anh đã cách căn cứ Nhất Linh hơn hai nghìn cây số, anh có thể bỏ trốn được.
Lần đầu tiên chạy trốn, theo bản năng anh quay về nhà, nhưng do vật tư không đủ nên dễ dàng bị hắn bắt lại. Hiện tại, Chu Mạc không có ý định trốn về nhà, cũng không đi tới căn cứ nào nữa, một đường xuôi nam. Phía nam có rất nhiều thành thị, tang thi cũng nhiều hơn, nguy hiểm thì càng cao, nhưng nếu có thể trốn khỏi Nhung Ngạn, anh cũng bất chấp.
Mặt trời dần xuống núi, bảng chỉ dẫn ven đường ghi tên một thành phố cách đó 56 cây, Chu Mạc lái xe chạy như bay.
Buổi tối là thời điểm tang thi xuất hiện nhiều nhất, đường phố bừa bộn không ngừng vang lên tiếng gào hét gầm rú khàn khàn của tang thi. Chu Mạc trốn trong một tòa nhà cao tầng, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đường phố lít nhít tang thi, hít sâu một hơi.
Tang thi xuất hiện buổi tối gấp đôi lượng tang thi xuất hiện ban ngày, Chu Mạc không dám manh động, tang thi nhiều như vậy anh cũng không thể rời đi. Vô thanh rời khỏi khỏi cửa sổ, Chu Mạc đi tìm chỗ có thể ở qua đêm nay.
Tòa nhà này có vẻ đã được xử lý qua, tang thi không nhiều lắm. Chu Mạc cố gắng gây sự chú ý cho mấy con tang thi, đi lên tầng cao nhất, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh, quyết định đêm nay sẽ ở tạm chỗ này.
Đây là phòng của tổng tài trước đó, bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ, còn có nơi để rửa ráy, bên trong tủ lạnh đã bị cắt điện là mấy bình dịch dinh dưỡng và vài chai rượu đỏ hiếm thấy. Thân thể anh vẫn chưa tốt lắm, thức ăn bình thường cũng không tốt lắm, dịch dinh dưỡng vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Chu Mạc cắn một bình dịch dinh dưỡng, đi vào phòng tắm tắm qua một chút. Gian phòng này cách âm rất tốt, là phòng làm việc của α, tường cũng trang bị ngăn cách tín tức tố, vô cùng an toàn.
Tắm xong đi ra, tự mình thoa thuốc, chăn vài thứ ở cửa, Chu Mạc ôm kiếm ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.
Giấc ngủ này rất không thoải mái, hoặc là nói anh bị tiếng ồn nhỏ làm cho khó chịu, nhưng anh ngủ rất nông, vừa nghe có tiếng động liền mở mắt.
Nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, tiếng ma sát ngoài cửa như là có người đang cố gắng đẩy cửa ra.
Chu Mạc đứng lên, chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa.