Mình Tuệ cũng vì lo sợ gia đình phát hiện mà giấu diếm đến tận bây giờ.
***
Khi Huỳnh Minh Tuệ lên Đại học, cô nói chuyện qua mạng xã hội Facebook và quen biết với Lâm Ân Tú. Dần dần hai cô gái nhận ra tình cảm của nhau và họ chính thức quen nhau sau đó không lâu vào ngày Valentine năm 2014.
Lâm Ân Tú năm nay hai mươi hai tuổi, là người miền Trung. Chị vừa tốt nghiệp Cao Đẳng ở quê nhà, vì muốn tránh né ba mẹ về chuyện chồng con mà một thân một mình vào Sài Gòn làm việc.
Bản thân Minh Tuệ cũng không được ba má cho đi xa bao giờ, nên từ khi quen Ân Tú hai người cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại mà không gặp mặt.
“Gửi ảnh của chị cho em xem với mà.”
Minh Tuệ mè nheo với Ân Tú, giọng điệu có vẻ mong chờ lắm, gõ nhanh dòng tin nhắn gửi đi.
“Được thôi, mà ngày mai đã, sáng mai chị lên công ty có ảnh sẵn trong máy tính, chị gửi em xem nha.”
Ân Tú trả lời ngay lập tức cho cô, giọng điệu cưng chiều.
“Bao giờ chị gặp em? Em nhớ chị lắm, muốn được thấy mặt chị.”
Quen nhau đã hai tháng, nhưng cả hai vẫn chưa gửi ảnh cho nhau xem, nói chuyện điện thoại cũng thưa thớt. Một phần vì Mình Tuệ bị gia đình quản lí chặt chẽ, phần vì Ân Tú phải chật vật kiếm tiền để trụ lại cái đất Sài Gòn này.
“Bao giờ chị có tiền, chị sẽ về thăm em, đợi chị nha.”
Ân Tú dịu dàng nói, ra vẻ dỗ dành.
Sáng sớm hôm sau, đúng như đã hứa, Ân Tú gửi cho Minh Tuệ một tấm ảnh qua Messenger, nhìn ảnh đang tải vì mạng yếu mà lòng Minh Tuệ nóng như lửa đốt:
“Liệu người con gái nói chuyện với mình hai tháng qua trông như thế nào? Người con gái với chất giọng mạnh mẽ như vậy trông sẽ ra sao đây?”
Cô thầm nghĩ rồi tự tưởng tượng ra đủ thứ về gương mặt của Ân Tú.
Tấm ảnh dần dần tải xong, chất lượng ảnh hơi thấp nhưng ở mức tạm chấp nhận được. Người con gái trong ảnh mộc mạc, nước da bánh mật đặc trưng của người con miền Trung nắng gió, đôi mắt to tròn, vầng trán cao. Đôi chân dài miên man với chiếc áo sơ mi trắng xóa, tôn lên vóc người thanh mảnh, nhẹ nhàng linh hoạt, vô cùng sống động của chị.
Minh Tuệ có thể thấy thấp thoáng trong lớp áo sơ mi mỏng là một thân hình đầy mê hoặc , xương quai xanh tinh mĩ. Thật là, không thấy thì thôi, lỡ thấy rồi, Minh Tuệ liền không được tự nhiên, tim đập lỗi mấy nhịp. Thậm chí trong giây lát, cô dường như sắp quên đi những lời mình định nói ra.
“Chị đẹp quá, đúng là người yêu em có khác.”
Gõ nhanh dòng chữ gửi đến Lâm Ân Tú đầy vẻ tán thưởng.
Ân Tú bên trong ảnh đang cười tươi đang nhìn Minh Tuệ thông qua màn hình máy tính.
Nụ cười đó làm tim Minh Tuệ lỗi đi một nhịp, người con gái có phần mạnh mẽ trong ảnh, với mái tóc buộc gòn gàng ra sau trông cực kì thanh tú cộng với nụ cười toả nắng đó chính là Lâm Ân Tú – Người yêu của cô.
Và đến mãi mãi sau này, khi đi qua bao nhiêu thăng trầm trong tình yêu, nụ cười của Ân Tú trong tấm ảnh năm nào luôn là thứ bắt Minh Tuệ phải nhớ về những kí ức cũ, dày vò cô mỗi ngày, đau đớn không thể nguôi.
– HẾT CHƯƠNG 2 –