Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức mọi người còn chưa hết bàng hoàng về hành động của Cao Vỹ Quang đã thấy hắn ôm bộ vị nào đó mà lăn xuống đất.
“Hạ Nhi! Em…” Giọng Cao Vỹ Quang run run, đau đến nỗi khuôn mặt tái xanh.
Hạ Nhi rút ngay miếng khăn giấy trong túi áo mà lau lên má, lau mạnh đến nỗi một số nam sinh nhìn cô vô cùng xót cho làn da mỏng manh mềm mại đó.
Tên khốn kiếp! Vô sỉ!
Trong lòng Hạ Nhi lôi mười tám đời tổ tông Cao Vỹ Quang lên mà chửi một lần.
Rất muốn xông lên đập cho tên khốn không biết liêm sỉ này một trận.
Hạ Nhi lau đến mức cơ hồ khuôn mặt nhỏ như muốn rách toạt ra, sưng và đỏ hồng một mảng.
Dạ dày Hạ Nhi sôi lên, cô ôm bụng nôn khan. Rồi không thể chịu nổi nữa, vội chạy nhanh về hướng nhà vệ sinh, dưới đất Cao Vỹ Quang ôm bộ vị quan trọng gắng giượng bò đứng dậy và nói thì thào với sau lưng Hạ Nhi đang điên cuồng chạy về hướng đó.
“Em là của tôi. Nhất định. Tôi không buông tha cho em đâu.”
Hạ Nhi bây giờ chả còn quan tâm chuyện gì đang xảy ra, chỉ muốn mau chóng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn.
Hạ Nhi vừa vào đã nôn tái mét mặt mũi. Cô lục trong túi xách lấy bàn chải đánh răng súc miệng liên hồi.
Sau đó Hạ Nhi đứng trước bồn rửa mặt mà đập cả mặt mình vào bồn rửa. Thoa xà phòng lên mặt rồi lại vốc nước tạt vào.
“Em có sao không?” Giọng ôn nhuận phía sau vang lên.
Sao chứ! Sao đầy trời đây này!
Buồn nôn!
Hạ Nhi giật mình, giọng nói này…
Hạ Nhi ngước mặt lên, giương mặt ướt đẫm những giọt nước vung vãi trên sàn nhà, má trái đỏ ửng. Khương Tình đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhi đang đầy nước.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình cười giễu cợt:
“Tôi chưa chết, chả ai chết vì một nụ hôn cả. Chị theo tôi làm gì?”
“Tôi thấy em không ổn nên theo vào.” Khương Tình cười có chút tuỳ ý, ánh mắt như có như không quét qua gò má đỏ sưng tấy của Hạ Nhi, một tư vị không rõ len lỏi trong lòng, có chút… khó chịu.
“Chỉ là có chút buồn nôn, tôi mắc bệnh sạch sẽ. Không sao.” Hạ Nhi nhún vai thản nhiên nói.
Khương Tình cười khẽ, giọng ôn nhuận vô cùng ưu nhã:
“Tôi biết.”
“Sao chị biết?” Hạ Nhi nghiêng đầu khó hiểu.
“Tôi quan sát em. Để ý một chút thì sẽ biết ngay.” Khương Tình cúi đầu thấp giọng nói.
Hạ Nhi cẩn thận đánh giá Khương Tình, giọng mang chút trêu chọc:
“Chị không đi tìm bạn chị để an ủi mà đi theo tôi, không sợ bạn chị buồn chết à?”
“Vỹ Quang rất cố chấp, sẽ không.” Khương Tình nói vẻ rất chắc chắn.
“Hắn còn lại gần tôi nhất định sẽ đánh chết hắn.” Hạ Nhi giọng đầy bực tức.
“Ừ!” Khương Tình cúi đầu cười khẽ.
“Chị không ngăn lại mà còn ừ, chị không có giác ngộ của việc làm bạn tốt sao?” Hạ Nhi khó hiểu cau mày.
“Ừ. Tôi không có.” Cũng không muốn có. Khương Tình nghĩ trong đầu nhưng không nói ra.
Hạ Nhi lại quay đầu dùng nước vỗ lên má trái thêm vài lần.
Khương Tình lấy chiếc khăn tay trong túi bỏ vào tay Hạ Nhi.
“Lau đi, mặt em toàn là nước.”
Hạ Nhi nhướng mày nghi hoặc, tay cầm chiếc khăn mềm mại rồi đưa lên chạm vào má.
Thật mềm, thơm thoang thoảng mùi hoa lan, lại giống như mùi hoa mai lành lạnh.
Hạ Nhi liền không kiêng nể gì mà dùng nó lau sạch vệt nước trên khuôn mặt nhỏ.
“Chị theo tôi chỉ để đưa khăn à? Không phải định vờ làm người tốt rồi bán tôi cho tên khốn kia đó chứ?” Hạ Nhi vừa lau vừa hừ lạnh nói.
Còn biết nhau cơ mà! Không chừng là một ruột đang cố hãm hại ta.
Khương tình không chối mà còn gật đầu, giọng ung dung thản nhiên:
“Có lẽ. Chị là bạn thân quả thật nên giúp một tay.”
Hạ Nhi vừa nghe liền tức giận ném trả chiếc khăn tay cho Khương Tình, liếc Khương Tình rồi tức giận nói:
“Chị đi đi.”
Khương Tình coi như không nghe thấy, tay cầm chiếc khăn, lật qua lật lại rồi cười như không cười nói:
“Theo tôi thấy, em mắc bệnh sạch sẽ không nhẹ đâu, chiếc khăn này em không hề hỏi tôi dùng để làm gì mà đã lau, em không sợ nó dùng vào việc khác không được sạch sẽ sao?”
Hạ Nhi vừa định bỏ đi thì quay đầu lại. Giọng lạnh tanh:
“Chị dám!!!”
Khương Tình cúi đầu bật cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc thánh thót, ôn nhuận dễ nghe lại mang chút quyến rũ kì lạ.
“Tôi hẳn là dám! Nhưng cảm ơn em đã tin tưởng tôi.”
Hạ Nhi nghe thấy, trong lòng mắng bản thân đến máu chó đầy đầu.
Cái tội không có sức phòng ngự với mỹ nhân.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Khương Tình, ánh mắt màu hổ phách đột nhiên trở nên tối lại, giật chiếc khăn và xem xét thật kĩ, ngoài vệt nước bản thân vừa lau thì chiếc khăn cực kì sạch sẽ, chất liệu mềm mịn trơn mềm chạm rất dễ chịu, còn thoang thoảng mùi hoa sang trọng thanh thanh, thứ như thế này, không thể nào không sạch sẽ được.
“Chị dùng vải thượng hạng thế này mang đi lau thứ gì bẩn à?” Giọng Hạ Nhi mang chút tức giận.
Cô trả chiếc khăn vào tay Khương Tình, tay Khương Tình như có như không sượt nhẹ vào da cô.
“Tôi chỉ ví dụ thôi. Vì em hơi thiếu cảnh giác với tôi.” Khương Tình cười khẽ nói, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên sự dịu dàng không dễ phát hiện.
“…” Hạ Nhi không biết nói gì mà chỉ nhìn Khương Tình không chớp mắt.
Khương Tình nhìn khuôn mặt ngây ra của Hạ Nhi, lại cười hết sức vui vẻ, mái tóc đen dài ngang vai uốn lượn theo từng điệu cười của cô, đôi mắt nâu sẫm khi cười lên ôn nhuận vô cùng.
“Tôi không thiếu cảnh giác với chị.” Hạ Nhi phản bác, có chút thẹn quá hoá giận.
“Ừm! Em không có.” Câu nói nghe có vẻ như thừa nhận nhưng giọng nói lại đầy đùa cợt, cả tiếng cười trầm thấp ôn nhu đó cũng trở nên vô cùng khó diễn tả.
Lúc này Hạ Nhi mới nhìn thẳng vào Khương Tình. Ánh mắt hẹp dài cùng hàng mi dày nhẹ nhàng chớp động, làn da không trắng bằng cô nhưng nhìn vào sẽ cảm thấy Khương Tình vô cùng mạnh mẽ, là cô gái chú trọng tập thể thao thường xuyên, sống mũi thẳng thắp, người rất cao nhưng lại không khiến người khác cảm giác Khương Tình gầy yếu. Ngược lại còn lộ rõ khí chất soái tỷ cường thế, thật sự khác hẳn với bộ dạng ôn nhu như nước mà Khương Tình thể hiện ra.
Khương Tình nhìn cô khẽ bặm nhẹ môi như đang cố gắng tiết chế nụ cười chế giễu cô. Đôi môi mỏng ửng hồng mím lại vô cùng quyến rũ.
Hạ Nhi đột nhiên thấy mình nên làm cái gì đó.
Để Khương Tình thôi ngay cái vẻ xem cô như con nít mà trêu chọc.
Hạ Nhi chớp nhẹ đôi mắt màu hổ phách, khẽ vươn tay vuốt mái tóc nâu xoăn nhẹ dài như rong biển khiến từng sợi rơi vãi lung tung xuống bờ vai. Cô vừa cười vừa xoắn nhẹ lọn tóc trước ngực.
“Chị đang trêu em sao?”
Khương Tình sững sờ nhìn. Cái vẻ phong tình gợi cảm này là sao đây? Cô bỗng có dục vọng muốn chạm lấy Hạ Nhi, nhìn ánh mắt hổ phách khẽ ánh lên tia giảo hoạt, Khương Tình liền cố trấn tĩnh, cười càng ôn nhu hơn.
“Tôi không có. Em hiểu lầm rồi.”
Hạ Nhi nheo mắt cúi đầu nhìn xuống chiếc khăn trên tay Khương Tình.
“Chị nghĩ tôi dễ dãi với chị, không phải sao?”
Khương Tình nghiêng đầu, khó hiểu.
“Chỉ là muốn em đề phòng người lạ hơn một chút thôi, tôi không có ý đó.”
Hạ Nhi khẽ cắn môi đỏ mọng, rồi lại bước tới gần Khương Tình.
“Em nói chị biết, em đúng là không sợ chị làm gì em.”
Khương Tình ánh mắt nhìn về phía hai cánh môi đang úp mở đầy dụ hoặc kia, không tự chủ liền nhíu mày, vô cùng tò mò bình thản hỏi lại.
“Tại sao?”
Hạ Nhi cười ý vị, cô muốn cho Khương Tình mất cái vẻ mặt như kiểm soát được mọi thứ trong tay mình.
“Bởi vì em sợ em sẽ làm gì chị hơn.”
Khương Tình nghe thấy liền hơi bất ngờ, giọng trầm trầm khó hiểu nói:
” Ý em là…”
Một bàn tay nhỏ bỗng đẩy Khương Tình vào bồn rửa tay một cách thô bạo, Khương Tình hơi hoảng, không kịp chuẩn bị thì khuôn mặt bị ôm lấy bởi đôi tay còn vương mùi bạc hà.
Môi Khương Tình bị môi Hạ Nhi dính lên, môi mềm mại áp lên môi lành lạnh, rồi chiếc lưỡi ấm nóng ngang ngược liếm trên môi Khương Tình một cái, hương thơm từ hơi thở Hạ Nhi ngọt ngào khiến Khương Tình đình trệ hô hấp, hai mắt mở to, mọi hoạt động đang làm đều quên sạch, chiếc khăn tội nghiệp rơi vào bồn rửa mặt bị thấm nước ướt không còn nhận ra hình dạng nữa.
Hạ Nhi chớp mắt, đôi mắt hổ phách nhìn khuôn mặt Khương Tình cự ly gần đến nỗi thấy rõ từng sợi lông mi đang khẽ run rẩy.
Khương Tình cảm thấy chưa bao giờ cô thất thố như thế, hương vị bờ môi đang chạm lấy môi cô có một ma lực khiến Khương Tình dù mạnh mẽ đến mức nào cũng không khả năng chống cự, tim đột nhiên đập nhanh bất thường, rồi bỗng sự mềm mại và cảm giác ngạt thờ ấy rời đi.
Hương hoa quế thoang thoảng khiến Khương Tình đờ đẫn cả người.
Khương Tình hoàn hồn liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Bóng dáng Hạ Nhi mất tăm sau dãy hành lang.
Khương Tình run run đưa tay lên chạm lên bờ môi vừa có một chút độ ấm rồi bỗng nhiên cúi đầu bật cười. Ánh mắt thay đổi trở nên đầy nguy hiểm, khác hẳn với nụ cười ôn nhu hằng ngày.
“Hạ Nhi. Em nhất định sẽ hối hận”.