Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt träng bệch.
Hai lần thi triển mưa kiếm liên tiếp đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.
“Anh Thanhl”
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hô lớn, đồng thời ném một cái bình sứ trăng ra.
Dương Thanh lập tức đón lấy, không hề do dự, mở nắp bình ra, uống viên thuốc trong bình.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy thành một dòng nước ấm, chảy xuống bụng anh qua thực quản.
Sau khi uống viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, Dương Thanh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, số tiêu hao khổng lồ hồi nãy cũng được bù đắp.
Nhưng bây giờ cảnh giới của anh tăng lên quá nhiều, nên hiệu quả khôi phục của viên thuốc này với anh cũng giảm hẳn đi.
May mà nó vẫn hóa giải được lượng tiêu hao khổng lồ của anh vừa rồi.
“Dương Thanhl”
Khương Nham nhìn chằm chảm vào Dương Thanh với vẻ dữ tợn: “Mày đáng chết!”
Dương Thanh hít sâu, tay phải nắm lấy dao găm linh khí, nhìn chäm chăm vào Khương Nham: “Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao các người lại muốn đưa tôi đến nhà họ Khương?”
Khương Nham nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi chết, mày sẽ biết nguyên nhân là gì”.
Ông ta nói rồi chủ động lao tới chỗ Dương Thanh.
Ông ta là dòng chính nhà họ Khương, người nổi bật trong thế hệ trẻ, không ngờ lại liên tục gặp träc trở trong chuyến đi đến thế tục này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời ông ta. Phải giết Dương Thanh thì ông ta mới nguôi giận.
“Cậu Thanh, coi chừng!”
Có cao thủ của Mục phủ hô lên kinh hãi.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, lại kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, vận chuyển Chiến Thần Quyết.
Cánh tay cầm dao găm linh khí của anh cũng khẽ run lên.
“Chết đi cho tôi!”