Dương Thanh chợt hỏi: “Sao các người lại muốn tôi đến nhà họ Khương?”
Đây mới là vấn đề khiến anh quan tâm nhất.
Trước đó, tuy anh hôn mê nhưng vẫn năm rõ những chuyện xảy ra ở Mục phủ. Anh không biết gia tộc Cổ Võ họ Khương, nhưng nhà họ Khương lại muốn đưa anh tới đó, khiến anh rất khó hiểu.
Khương Nham cười lạnh: “Cậu nghĩ cậu là đối thủ của tôi thật ư? Cho dù tôi bị thương nặng thì vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cậu mới đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, giết tôi kiểu gì chứ?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Nếu ông không nói, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết ông!”
Anh không muốn nói nhiều, cảnh giới của Khương Nham hơn anh quá nhiều, một khi cho ông ta thời gian hồi phục, ông ta có thể dễ dàng gi3t chết anh.
Khương Nham biết không thể kéo dài thời gian nên không giấu giếm nữa, lấy một viên thuốc màu đỏ ra định uống.
Đúng lúc ông ta lấy thuốc ra, một mũi tên nước bồng bản tới.
“Bụp!”
Mũi tên đó đánh nát viên thuốc.
Mặt Khương Nham lập tức tái nhợt, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chán sống rồi!”
Viên thuốc kia là hy vọng cuối cùng của ông ta, có thể khôi phục 80% thực lực của ông ta trong nháy mắt. Đừng nói là 80%, chỉ cần khôi phục một nửa thực lực thôi cũng đủ để ông ta giết Dương Thanh rồi, nhưng bây giờ nó đã bị Dương Thanh đánh nát.
Dương Thanh không quan tâm đến Khương Nham, chợt nhắm mắt lại. Ngay sau đó, trên vùng trời Mục phủ lại xuất hiện vô số thanh kiếm bằng nước, đều chỉ vào Khương Nham.
Nhưng việc vận dụng mưa kiếm cũng khiến anh tiêu hao rất nhiều, trán anh đã đẫm mồ hôi, dùng mưa kiếm hai lần đã là cực hạn của anh rồi.
Khương Nham nhìn mưa kiếm trên đầu mình với vẻ kiêng dè, ông ta có thể cảm nhận được mưa kiếm mà Dương Thanh thi triển lần này mạnh hơn lần trước.