Khương Nham biến sắc: “Linh khí!”
Ông ta thực sự rất kinh hãi, ông ta cứ tưởng trên thế giới không có nhiều linh khí lắm, nhưng hôm nay ông ta đã thấy nhiều lắm rồi.
Linh đao trong tay Mục thành chủ, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, linh kiếm của thành chủ Hoài Thành, bây giờ lại có thêm một con dao găm linh khí.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc ai đang điều khiển con dao găm linh khí này?”
Trên mặt Khương Nham tràn ngập vẻ tức giận, liên tục vung trường kiếm lên. Dao găm linh khí như đã có sinh mạng, liên tục đâm về phía ông ta.
Nhưng lần nào cũng bị Khương Nham ngăn lại bằng kiếm.
“Vù vù vùi”
Ngay sau đó, vô số mũi tên nước cùng phóng tới chỗ Khương Nham.
Có quá nhiều mũi tên, Khương Nham không sao ngăn cản nổi, vô số mũi tên nước bắn trúng người ông ta.
Nhưng sức tấn công của mũi tên nước có hạn, chỉ miễn cưỡng làm rách da Khương Nham, chứ không thể khiến ông ta bị thương nặng.
Có điều số lượng mũi tên nước lại nhiều, trên mặt Khương Nham đầy vết máu do chúng gây ra.
“Sức mạnh nguyên tố Thủy!”
Khương Nham lại kinh hãi nói.
Có cực ít người tu luyện được sức mạnh nguyên tố, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã làm được điều này.
Nhưng bây giờ, lại có một con dao găm linh khí và sức mạnh nguyên tố Thủy chủ động tấn công ông ta, chuyện này khiến ông ta càng thêm e ngại.
Ông ta đã quyết tâm từ bỏ Dương Thanh, nhưng bây giờ muốn trốn cũng không trốn nổi nữa.
Ông ta biết, người tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy ít nhất đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta chỉ biết ở Mục phủ, mới có Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử là cao thủ ở cảnh giới đó.