Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quay người định rời đi.
Khương Nham lập tức biến sắc, tức giận nói: “Thành chủ Hoài Thành, nếu ông dám đi, nhà họ Khương sẽ tiêu diệt cả phủ Hoài Thành đấy!”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Tôi chờ!”
Lão ta nói rồi biến mất.
Đúng lúc lão ta biến mất, Mục thành chủ cũng biến mất theo.
Nhưng khi đi ngang qua cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm kia của nhà họ Khương, lão ta tiện tay vung linh đao chém vào cổ đối phương, đối phương lập tức đi đời.
Khương Nham hoàn toàn hoảng sợ, hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm mà ông ta dẫn tới đây đêu đã chết, những cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng bị thương nặng.
Bây giờ đừng nói ông ta có thể quay về nhà họ Khương không, cho dù về được, với tổn thất mà ông ta gây ra, nhà họ Khương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt ông ta càng rõ rệt, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tất cả mọi người bỏ qua đối thủ của mình, cùng giết Dương Thanh!”
Nhiệm vụ của ông ta là đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương, nhưng bây giờ ông ta không quan tâm được nhiều như thế nữa, phải chuyển sự chú ý của mọi người sang Dương Thanh thì ông ta mới có cơ hội sống sót.
Ông ta phải trốn!
Bỏ rơi tất cả mọi người để thoát thân!
Tuy làm vậy sẽ bị gia tộc trừng phạt, nhưng so với chết, ông ta thà chịu như thế còn hơn. Hơn nữa, ông ta là dòng chính nhà họ Khương, cho dù nhà họ Khương muốn phạt ông ta thì cũng sẽ không quá đáng.
Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của nhà họ Khương đều bỏ lại đối thủ của mình, lao tới chỗ Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử định đối phó với Khương Nham, nhưng khi thấy nhiều cao thủ đi giết Dương Thanh như thế, ông ta chỉ có thể từ bỏ Khương Nham, hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, vưng linh kiếm về phía trước.