“Ta hỏi huynh, huynh có thích ta hay không?”
Trước cảnh ép hôn tầm cỡ này, Lãnh Thiên Minh chỉ đành nghiến răng, đáp:
“Thích”.
Gương mặt căng thẳng của Hiên Vũ Ngọc Nhi lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt còn có phần ngấn nước, với nàng, mỗi câu nói ra hôm nay đều đặt cược cả một đời.
Lãnh Thiên Minh đau lòng nhìn nàng, hắn muốn thống nhất Trung Nguyên, nhưng dùng cách này lại không có chút cảm giác chiến thắng.
“Thiên Minh ca ca, ta nhớ Tiểu Lan tỷ tỷ và Mộ tỷ tỷ rồi”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi đột nhiên nói.
Lãnh Thiên Minh bước xuống, nắm tay nàng.
“Vậy ta đưa muội đi tìm bọn họ, bãi triều đi”.
Hai người nắm tay rời khỏi đại điện, nhưng các triều thần thì vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, Tề Dung thì nhìn theo bóng hai người, ngây ngốc bật cười.
“Tể tướng, ngài đã ngần này tuổi, mà vẫn quan tâm mấy chuyện tình cảm của thanh niên nhỉ?”, Quản Cùng cười nói.
“Tên nhóc này, vợ cũng không có, hiểu gì chứ. Đây là ông trời ưu ái Bắc Lương chúng ta, ha ha…”
Nói xong cũng liền rời đi.
Trong tẩm cung, Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan vui mừng nắm tay Hiên Vũ Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, có thể gặp lại muội ở đây, ta vui quá đi mất”.
“Ta cũng rất nhớ mọi người, Mộ tỷ tỷ, ta còn đem theo nhiều đồ chơi hay ho cho Tiểu Thần An nữa”.
“Thật ư? Vậy cảm ơn muội nhiều”.