Vợ tốt biết bao nhiêu, lặn lội xa xôi đến!
Lam Tử Khanh trừng Minh Thù.
“Anh Tử Khanh!”
Lâm Vy cũng mặc kệ, trực tiếp nhào qua Lam Tử Khanh làm bộ khóc lóc: “Hu hu, anh biết không chuyện hôm nay làm em sợ muốn chết.”
Lam Tử Khanh ngăn cản Lâm Vy: “Không phải tôi đã nói với em không được sang đây sao?”
Lâm Vy uất ức: “Em đã tới rồi, chẳng lẽ anh muốn em ngủ ngoài đường?”
“Ai mang em về, em đi với người đó.”
Lam Tử Khanh chặn Minh Thù và Lâm Vy ở ngoài cửa: “Đừng chặn đường.”
Lâm Vy lộ ra ánh mắt đáng thương: “Anh Tử Khanh…”
Lam Tử Khanh không biết tại sao lại dừng lại một chút, Lâm Vy nhắm thời cơ nhân cơ hội cúi người như một làn khói chạy vào.
Lam Tử Khanh: “…”
Minh Thù đứng ở cửa, cười cười nhìn anh họ nhà mình: “Anh họ, nếu anh thật sự không muốn chị ấy đến, cũng sẽ không bảo em đi đón không phải sao? Gương mặt em… Anh không sợ chị ấy biết em là em họ anh, sau đó ăn vạ em?”
“Tìm Giang Vọng của em đi.”
“Rầm!”
Cửa chính bị Lam Tử Khanh thẹn quá hóa giận đóng sầm.
Tìm tiểu yêu tinh Giang Vọng kia làm gì?
Minh Thù gõ cửa, đồ ăn vặt của trẫm! Đừng nghĩ quỵt nợ! Không cho trẫm đồ ăn vặt, hôm nay trẫm ở chỗ này gõ cả đêm.
Lam Tử Khanh ném một túi đồ ăn vặt lớn cho Minh Thù, bảo cô mau mang Lâm Vy đi đi.
Lâm Vy thừa dịp Lam Tử Khanh đi làm gì đó, nhanh chóng lao tới nhét một bọc đồ ăn vặt lớn cho Minh Thù.
“Em họ, em yên tâm, chờ chị bắt được anh của em, chị mua đồ ăn vặt cho em cả đời!”
Lâm Vy tự cổ vũ chính mình, sau đó từ từ chạy về.
Minh Thù mang đồ ăn vặt lên xe, Bệ Hạ từ ghế sau nhảy lên ngồi phía trước:
“Miao miao…”
Cô nhìn nhìn Bệ Hạ lại nhìn nhìn đồ ăn vặt, quyết đoán ôm chặt, dựa vào cái gì mà trẫm phải lấy đồ ăn vặt của mình cho mèo nhà người khác?
Không cho không cho!
Minh Thù về đến nhà, Bệ Hạ tự mình đi tìm cá khô nhỏ, lần trước Giang Vọng đưa cá khô nhỏ đến còn chưa ăn xong. Bệ Hạ nhã nhặn ngậm bịch cá khô nhỏ mở ăn.
Đương nhiên thời điểm mở túi… Tuyệt không nhã nhặn chút nào.
Minh Thù biết không kéo được giá trị thù hận, nhưng vẫn muốn nhìn Giang Vọng xù lông cho nên quay video của Bệ Hạ rồi đăng trên weibo.
Vì vậy, mèo xinh đẹp có một đoạn lịch sử đen tối không thể miêu tả.
[Ha ha, ta sắp cười chết. Đổi một con sen đãi ngộ cũng không giống nhau, người ta ở chỗ cũ là hoàng tử, hiện tại…] [@Consenkhoanggia Cha ruột, mau tới, hoàng tử nhà anh bị hoàng hậu ngược đãi, lần này anh giúp hoàng tử hay là hoàng hậu?] [Không được, nhìn một lần cười một lần, Bệ Hạ đáng yêu chết đi được.]Minh Thù nhanh chóng nhận được tin nhắn của Giang Vọng.
Con Sen Hoàng Gia: Tô tiểu thư, cô đánh đám buôn người quen rồi thành nghiện, còn muốn ngược đãi mèo nhà tôi?
Con Sen Hoàng Gia: Có chuyện gì, cô cứ tính với tôi!
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Giang tiên sinh, tính cái gì với anh?
Con Sen Hoàng Gia: Cái gì cũng được.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Cái gì cũng được?
Con Sen Hoàng Gia: Ừ.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Vậy anh lõa thể ra ngoài chạy một vòng?
Con Sen Hoàng Gia: Tô Mãn, cô đừng ỷ vào tôi thích cô mà quá đáng.
Minh Thù đoán chừng Giang Vọng ở bên kia tức muốn nổ phổi, kết quả trên màn hình của cô nhảy ra một câu.
Con Sen Hoàng Gia: Tôi chỉ cho một mình cô xem, cô muốn tôi lõa thể chạy cho cô xem?
Minh Thù: “…”
Cầu lão đại hận ta một chút!
Con Sen Hoàng Gia: Mở cửa.
“Phụt!”
Minh Thù đi tới cửa sổ sát đất nhìn bên kia một chút, xe Giang Vọng quả nhiên đỗ ở bên ngoài, thân hình thon dài đứng ngoài xe đang cúi đầu loay hoay di động.
Điện thoại Minh Thù kêu tích tích liên tục, giục cô mở cửa.
Minh Thù rề rà xuống dưới mở cửa, tựa cửa liếc người đàn ông đứng phía dưới: “Giang tiên sinh thật sự là đến chạy lõa thể sao?”
Giang Vọng bước trên bậc thang, dựa theo ánh sáng trong nhà nhìn cô, mập mờ ghé sát tai Minh Thù:
“Tô tiểu thư muốn xem không?”
“Anh dám cởi, tôi dám xem.”
Minh Thù hơi nghiêng đầu hiện ra nụ cười gần như hoàn mỹ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Giang tiên sinh dám không?”
“Có cái gì không dám!”
Giang Vọng cắn răng, thua thiệt cũng không phải lão tử.
Chờ cô thích lão tử!
Bằng không lão tử sẽ cho cô biết cái gì gọi là cầu mà không được!