Hạ Nhi cúi đầu, không nhìn tới đám người trước cửa nữa.
Khương Tình bình thản nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm trong suốt sáng ngời giống như đầy ánh sáng lóng lánh của sao trời, thế nhưng đáy mắt đó lại không có nửa phần sóng gợn.
Lam Yên vừa nhìn thấy Khương Tình, nhanh chân bước tới, lại bị động tác lùi về sau của Khương Tình làm cho thương tâm cực độ, ánh mắt cô ta đè nén sự oán hận nhìn sang Hạ Nhi đang nhàn nhã khoanh tay dựa lưng bên cánh cửa, giọng điệu cực độ mềm mỏng, tựa hồ mười phần ấm ức:
“Hạ tiểu thư, cô rất ghét tôi sao?”
Hạ Nhi nghe thấy giọng điệu đó của Lam Yên liền ngớ người ra.
Mẹ kiếp!
Hạ Nhi ngước mặt nhìn bóng đèn đến đờ đẫn luôn.
Đoá bạch liên hoa này bị điên rồi sao?
Con mẹ nó, sao không đi làm nghệ sĩ luôn đi a?
Kỹ thuật diễn xuất này nhất định là sẽ từ đen biến thành tím, rồi từ tím biến thành màu hồng, từ màu hồng biến thành màu trắng luôn.
Cô thật sự không lý giải nổi tư duy của nữ nhân thiên tài này.
Bình thường làm một cái bình hoa thiểu năng trí tuệ không tốt sao? Thật sự không tốt sao? Cứ phải kiếm chuyện với cô là thế nào a?
Hạ Nhi cảm thấy bản thân mình sắp có khuynh hướng phản xã hội.
Không được, không được, bình tĩnh lại, còn nghĩ thêm nữa cô sẽ kích động mà lao lên cho đoá bạch liên hoa này một trận.
“Đúng vậy, không thích.” Hạ Nhi thẳng thắn tiếp lời, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, tựa hồ tiếc nuối hay kiềm nén cái gì đó.
Lam Yên nghe xong liền sững sờ.
Hạ Nhi nhướng mày, cười lạnh bổ sung:
“Cô khắp nơi ngáng chân gây khó dễ cho tôi. Tại sao tôi lại phải thích cô chứ? Cô giả vờ làm cái gì? Cô cũng đâu có ưa gì tôi đâu.”
Dứt lời, Hạ Nhi tự sướng sờ sờ lên gương mặt mình, cảm thán:
“Không lẽ xinh đẹp quá cũng là một cái tội sao? Cô nhìn thấy tôi liền trưng ra một bộ mặt như gặp phải uỷ khuất tày trời. Nhan sắc này của tôi chọc giận cô à?”
La quản gia và đám người xung quanh nghe thấy lập tức rơi vào im lặng, giống như chưa từng thấy ai tự sướng đến độ như vậy.
Bối Lạc đứng bên cạnh dùng tay che lấy miệng, nghẹn cười.
An Tranh cũng nhếch nhẹ khoé môi, tựa hồ vô cùng cảm thông cho Lam Yên lúc này.
Hàn Tịch nhìn thoáng qua Hạ Nhi, ngay sau đó lại cúi đầu cười khẽ.
Những câu nói vừa như đùa vừa như thật lại quá thẳng thắn của Hạ Nhi khiến kế hoạch đã lên nòng sẵn sàng trong lòng Lam Yên không biết phải hành động tiếp như thế nào.
Lam Yên bước tới trước một bước, cố gắng bày ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt to tròn xinh đẹp ngậm nước sắp chực chờ rơi xuống:
“Hạ tiểu thư…”
Hạ Nhi nhếch mép cười, trong đôi mắt bình tĩnh đã âm thầm nổi lên từng đợt sóng, âm u đến khác thường:
“Cô là cảm thấy mình nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thân thế cao quý hiển hách không ai bì nổi? Tại sao cứ xuất hiện rồi huênh hoang ba hoa khoác lác diễn trò trước mặt tôi hoài thế? Tôi không thích cô rất lạ à?”
Lam Yên hơi cứng họng, vội vàng phân bua:
“Tôi biết cô không thích tôi. Chuyện lúc đó giữa cô và mẹ cô…”
Hạ Nhi bật cười, giọng điệu nói chuyện vô cùng không tốt:
“Cô muốn nói chuyện ba năm trước không có chút liên quan nào đến cô đúng không?”
Lam Yên gật mạnh đầu, giọng nói chắc nịch lại như bất đắc dĩ:
“Thật sự lúc đó tôi không nhận ra người ấy là mẹ cô. Ai ngờ được mẹ cô muốn giết mẹ của Khương Tình chứ, tôi cũng rất hoảng hốt. Cô đừng vì chuyện đó mà chán ghét tôi được không?”
Lam Yên vừa nói vừa quẹt nhẹ khoé mắt tinh xảo đang rơi vài giọt nước long lanh như châu như ngọc, cực độ thương tâm.
Hạ Nhi nhướng mày.
Cô thật sự chỉ nói vài câu đơn thuần mà thôi, có phải nữ nhân này bị mắc chứng vọng tưởng bị hại rồi không?
Cô cũng không phải mãnh thú a~~
Hạ Nhi đột nhiên xoay người kéo lấy tay Khương Tình, ở trong tầm mắt hoang mang cùng nghi hoặc của Lam Yên, chủ động hôn lên bờ môi mỏng lành lạnh kia, nụ hôn của cô mang theo dục vọng xâm chiếm như mưa rền gió dữ.
Thân thể Khương Tình cứng đờ, trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên một chút ý cười, bất chợt liền bị vẻ ôn nhu vô hạn che giấu, hô hấp thanh nhã như sương tuyết có chút nặng nhọc.
Cảnh xuân vô hạn, bóng người giao triền, môi kề môi đầy tình nồng mật ý.
Khung cảnh đó ngay lập tức khiến khuôn mặt thánh khiết của Lam Yên hoàn toàn bị xé rách, ánh mắt cô ta trở nên tàn độc, gần như là phẫn hận ngập trời:
“Hạ Nhi! Cô…”
Hạ Nhi chậm rãi rời môi đi, ngón tay vẫn vuốt nhẹ sườn mặt tuyệt mỹ của Khương Tình, thái độ vô cùng ngả ngớn:
“Làm gì hung dữ vậy? Ôi, làm người ta sợ quá đi mất thôi!”
Hạ Nhi cười khẽ rút tay về, đưa tay lên vỗ ngực, lùi ra sau.
Miệng thì nói theo kiểu ra vẻ hoảng hốt lắm, nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh, nhất là đôi mắt hổ phách lúc này cực kì bình thản.
“Em không muốn thấy Lam Yên. Tôi cho người đem vứt cô ta ra ngoài là được.” Khương Tình lúc này bỗng nhẹ giọng phun ra một câu.
Hạ Nhi chớp chớp mí mắt, nhìn Khương Tình chằm chằm.
Nữ nhân này bá đạo ngang ngược quăng thính cho cô a~~~
Bản cô nương dễ ăn thính lắm sao?
Dù sao thì cũng… ngon a~
Hạ Nhi dứt khoát gật đầu:
“Em thích. Đuổi cô ta đi đi. Chị đuổi cô ta đi thì em sẽ ở lại đây!”
Bổn cô nương cũng biết thả thính đấy.
Lam Yên: “Cô…”
Bối Lạc: “…”
An Tranh: “…”
Hàn Tịch: “…”
Hai người nói chuyện ân ái này trước mặt chúng tôi cảm thấy thích hợp lắm sao?
Khương Tình bật cười, liếc mắt ra hiệu cho La quản gia đứng bên cạnh.
Ngay lập tức La quản gia liền ra hiệu một đám vệ sĩ đi tới kéo lấy Lam Yên, còn chê cô ta phiền phức mà bịt cả miệng lại, trong thoáng chốc hành lang chỉ còn tiếng người bị lôi đi xềnh xệch.
Hạ Nhi nhìn ánh mắt Lam Yên đang cực độ phẫn nộ bị lôi kéo ra ngoài, lại quay sang nhìn Khương Tình đang vuốt ve lọn tóc trước ngực cô, thấy Khương Tình yên lặng không nói gì, bỗng nhiên trong lòng thấy không thoải mái, giọng nói có chút không vui:
“Có phải là đã hối hận rồi hay không?”
Khương Tình bật cười thành tiếng, ngay sau đó nhân cơ hội Hạ Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, ấn cô vào trong lòng, lòng bàn tay như ngọc nâng gáy cô lên, áp môi xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy đôi môi cô ra, trượt vào trong khoang miệng, bám lấy đầu lưỡi đinh hương của cô mà triền miên quấn quýt.
Khương Tình lại hôn cô.
Moá!
Ầu sệt!!!
Hạ Nhi hoàn hồn lại, lập tức dùng sức muốn vùng vẫy.
Nhưng ngay lúc ấy Khương Tình bỗng nới lỏng tay, thả cô ra, ánh mắt nâu sẫm di chuyển tới vành tai đỏ bừng nóng bỏng của cô, cuối cùng dứt khoát ghé sát môi lại, thì thào rất khẽ:
“Bảo bối…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhi đã nhuộm nét đỏ ửng bất thường, đôi mắt như ngọc cũng nhuốm nét hàn sương.
“Tôi chỉ hối hận tại sao không kéo em trở về bên cạnh mình sớm hơn!” Khương Tình chậm rãi phun ra một câu.
Hạ Nhi nhướng mày.
Khương Tình tự tiếu phi tiếu nhìn cô, con ngươi màu nâu sẫm như bị bịt kín một tầng sương mù, giọng điệu lạnh nhạt có chút thâm thúy, giọng nói đó rất ôn nhuận, khi nói ra câu kia cảm giác triền miên tận xương nói không nên lời.
Hạ Nhi trừng mắt lườm Khương Tình, muốn rút tay về, lại bị Khương Tình giữ lấy, cầm ngược trở lại, cô đỏ mặt cúi đầu khẽ quát lên:
“Ý tứ một chút đi. Có khách đấy.”
Khương Tình bật cười, làn môi mỏng đột ngột áp tới, hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Sau đó lại cắn mạnh vào bờ môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi vô tình hữu ý liếm lấy cánh môi cô, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Trước mắt Hạ Nhi bỗng tối sầm, hoàn toàn im bặt.
Hóa ra là một người có thể thay đổi, nhưng bản chất sẽ không thay đổi đấy.
Thời gian dài như vậy, cái người lòng dạ hiểm độc này vẫn biết cách khiến cô á khẩu không nói nổi nên lời được.
Khương Tình lui người về, nhợt nhạt cười một tiếng, nụ cười như tuyết liên đột phá mưa bụi, trong trẻo, xinh đẹp vạn phần.
Hạ Nhi mím nhẹ môi, phun một câu đầy oán khí:
“Lưu manh.”
An Tranh nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ rũ mắt xuống, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, không có bất kỳ biểu cảm gì.
Hàn Tịch không nói gì, đôi mắt nâu nhàn nhạt bỗng chốc trở nên trầm lắng hơn.
Hạ Nhi không muốn tiếp tục đề tài với Khương Tình nữa, quay đầu nhìn Hàn Tịch và An Tranh, thấp giọng hỏi:
“Hai người chưa trở về à?”
An Tranh cười cười, bước thẳng vào trong phòng, tiến đến ghế sofa ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo, tư thái lười biếng ngạo nghễ quý khí vô cùng, giọng nói nhẹ nhàng bay qua:
“Tôi cũng muốn ở lại đây một đêm. Khương gia chủ tiếp chứ?”
Câu nói cuối cùng hướng về phía Khương Tình, rõ ràng là một câu hỏi lại không hề có chút ý tứ trưng cầu ý kiến mong người ta đáp ứng, càng giống như bá đạo ngang ngạnh quyết tâm phải ở lại bằng được.
Khương Tình nhếch nhẹ khé môi tinh xảo, giọng nói vẫn chậm rì rì, vô cùng ôn nhuận nho nhã:
“Tất nhiên sẽ tiếp đãi An tổng.”
Bối Lạc nhìn thấy hai người tiến vào, bản thân cũng không khách khí đến bên ghế sofa cạnh An Tranh ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía vết thương trên người Khương Tình, nhẹ giọng hỏi han:
“Vết thương ổn chứ?”
Khương Tình vẫn nhàn nhạt cười, nhẹ giọng đáp lại:
“Đừng lo. Tôi ổn.”
Bối Lạc chậm rãi gật đầu, ánh mắt hiện lên chút tia sáng không rõ, lại nhìn qua Hạ Nhi đang đứng bên cạnh Khương Tình, cười khẽ hỏi:
“Đồ đạc của cô chuyển đến chỗ tôi có cần tôi cho người đem đến đây…”
“Không cần. Tôi vẫn ở chỗ cô.” Hạ Nhi ngắt lời.
Bối Lạc chớp nhẹ mí mắt, lại nhìn qua Khương Tình đang cúi đầu, bộ dạng vẫn ôn ôn nhuận nhuận, tựa hồ không chút dao động.
Hàn Tịch từ đầu đến cuối vẫn nhìn Hạ Nhi không rời mắt, một lát sau khuôn mặt đẹp như tượng tạc tựa hồ có chút ảo não, cười rầu rĩ nhìn Hạ Nhi, thấp giọng hỏi một câu không đầu không đuôi:
“Em biết từ khi nào?”
Hạ Nhi cũng không bất ngờ về câu hỏi đột ngột của Hàn Tịch, cô bước đến ghế sofa ngồi xuống, tay nhấc tách trà trên bàn:
“Ngay từ đầu đã biết.” Hạ Nhi bình thản cười.
Khương Tình nghe thấy liền hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nâu sẫm nhìn cô kỹ một chút, lại tiếp tục cúi đầu, chậm rì rì bước đến chỗ bên cạnh cô ngồi xuống, trầm mặc.
An Tranh hơi nhướng mày, cũng không nói gì.
Hạ Nhi thấy vẻ mặt của những người xung quanh mình, cười nhạt.
Cô chính là như vậy, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, cô chỉ cần bình tĩnh lại, sắp xếp đầu đuôi sẽ là biết rõ mọi thứ. Chỉ là không nói ra, thành toàn cho mọi kế hoạch của người khác.
Hàn Tịch nhanh chóng cúi đầu xuống, nén lại cơn đau nhói đang dâng lên trong cơ thể, bàn tay thon dài trắng bệch lặng yên không tiếng động siết chặt, ngón tay trắng nõn bị những tia sáng xuyên qua bỗng trở nên như trong suốt, giọng cực khàn:
“Em biết tôi muốn giết Khương Tình để trả thù cho Hàn gia, cũng biết tôi đã hợp tác với Dung Lạc và Khương Ẩn, còn cố ý muốn tôi theo em tới A quốc ba năm, ngoài mặt thì vờ như muốn dứt bỏ với Khương Tình, nhưng thật ra lại đang muốn dùng tính mạng của mình để kiềm chế tôi.”
Hàn Tịch dứt lời liền ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu nhạt phóng qua, nói từng từ từng chữ một:
“Em biết tôi sẽ vì em mà thoả hiệp với Khương Tình, tôi bảo vệ ở bên cạnh em ba năm, đổi lại sự quật khởi của Hàn gia là một cái giá cũng không nhỏ. Em muốn xem Khương Tình có muốn trả giá vì em hay không?”
Hơi thở của Hạ Nhi trở nên gấp gáp, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Tiếng nói của Hàn Tịch rất nhẹ, tựa hồ bị gió bên ngoài thổi một cái đã bay tan tác không chịu nổi:
“Em biết tôi yêu em. Nhất định sẽ thoả hiệp. Hạ Nhi! Em thật sự có chút nào thương xót tôi không? Vì Khương Tình mà làm đến mức này, em đã từng có chút nào thương xót cho tôi chưa?”
Hạ Nhi bật cười, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng cô đang giận dữ như có từng đợt dung nham sôi trào, giọng nói thốt ra lại lạnh tựa như băng:
“Hàn Tịch! Cô biết rõ Khương Ẩn sẽ làm trái giao ước, muốn mạng của tôi bằng mọi cách. Trong ba năm qua, chỉ một mình cô bảo vệ tôi sao? Nếu không có Khương Tình nhúng tay vào, ở phía sau vì tôi mà trả giá nhiều như thế, tôi đã chết rồi. Còn bản thân Khương Tình thì sao? Ở nước S phải đối mặt với cái gì, cô biết rõ nhất. Tôi giữ cô lại bên cạnh để giúp Khương Tình bớt đi một đối thủ. Tôi lợi dụng tình cảm của cô dành cho tôi. Không sai. Nhưng cô không lợi dụng tôi sao? Sáu năm qua, đã có lúc nào cô thật lòng không một chút tính toán đối với tôi chưa?”
Khi nhắc đến những lần ám sát đó, Khương Tình nói thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng cô biết rõ đám người trong tay Khương Ẩn là lính đánh thuê, giết người không chớp mắt. Khương Tình có thể thoát khỏi tay bọn chúng, không cần nghĩ cũng biết tình trạng thảm khốc cỡ nào.
Khương gia thời điểm đó có nhiều tai mắt của Khương Ẩn, muốn có chứng cứ để điều tra và lật ngược lại thế cờ phải rất thận trọng, cực kỳ thận trọng.
Ba năm qua, bản thân Khương Tình đặt mình vào tình trạng nguy hiểm cận kề, giống như cái chết ở rất gần lại không thể chạm tay vào được, chỉ có thể tiếp tục bước đi trong cái thế giới toàn cạm bẫy sắc nhọn, dù toàn thân đầy vết thương cũng không thể nào dừng lại, sống mà không vì chính mình.
Cũng giống như cô, xung quanh có quá nhiều người cần phải quan tâm, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện gì, thì những người thân nhất bên người đều sẽ chịu khổ.
Dù không muốn đến mức nào, cô cũng phải tính toán, phải tìm cách. Cô không thể ngồi yên chờ chết được, trong tình thế đó, cô không thể không lợi dụng tình cảm của Hàn Tịch.