Nghĩ là làm.
Nhưng rất nhanh Lâm HIên liền phát hiện ra bản thân không thể động đậy. Bất luận là đan điền hay tứ chi bất hải, mỗi một tia pháp lực đều không thể điều khiển được, tựa hồ đây không còn là thân thể mình nữa vậy.
Hiện tại trong lòng hắn kinh hoàng thế nào không cần nói cũng biết. Ngọn lửa chân linh đã đảo khách thành chủ, bành trướng kịch liệt.
Chẳng lẽ…
Lâm Hiên ẩn ẩn đoán rằng, chân linh hỏa có linh trí, đang muốn đoạt xá hắn. Nhưng… điều này sao có thể chứ?
Nghe thì có vẻ kỳ quái, nhưng giờ nhìn từ bất cứ góc độ nào thì dường như chuyện đang xảy ra đúng theo hướng đó.
Lâm Hiên không rõ, hắn đoán bừa nhưng kỳ thật cũng tiếp cận chân tướng rồi.
Năm đó chân linh cửu đầu điểu đắc tội với Atula vương, bản thân bị diệt sát mà chính chân linh không gian cũng bị chiếm làm nơi tu kiến cung điện. Đoàn chân linh kia trở thành bơ vơ không có nhà mà về, đã thế còn phải ẩn núp sợ bị thủ hạ của Atula vương tìm được.
Ngày Atula vương chuyển thế đầu thai, nơi này cũng trở nên hoang phế. Song không hiểu sao nó lại gắn kết với giới diện thất lạc. Cũng may có Atula vương thiết hạ cấm chế mới ngăn cản được cấp bậc độ kiếp kỳ đi vào, chỉ cho động huyền và phân thần qua cửa.
Chân linh hỏa lại tiếp tục chạy trốn, dù sao nó không muốn người khác tìm được. Cứ như vậy đã vài vạn năm trôi qua, dần dần bản thân sinh ra linh trí, từ đó mà muốn đoạt xá.
Tự bản thân nó muốn tu tiên, muốn thành chân linh.
Mà không phải ai cũng phù hợp với yêu cầu của nó. Là Cửu đầu điểu thì tốt, nếu không thì yêu tộc cũng được. Song trước giờ linh ba cốc chỉ mở của cho tu tiên giả, chẳng xuất hiện một yêu tộc nào.